Trong lúc nhất thời, kế sách mà hai người vốn thương lượng từ ban đầu đã không còn tác dụng nữa. Nguyên đan cấp một, cho dù chỉ có hạng ba, cũng có thể thoải mái ra tay tiêu diệt hai người. Hai người họ đều sở hữu nguyên đan màu bạc, Lạc Quách Thiên hạng tư, Phong Hà Chiêu hạng năm, chỉ sợ cũng không đủ để người ta giết.
"Anh."
Đúng lúc này, có vài tiếng la từ ngoài cửa truyền vào.
Năm người nam nữ mặc trang phục của kỵ sĩ đi vào trong, bốn người đỉnh cấp chín, một người cấp bảy. Lạc Quách Thiên nhìn đến đôi lông mày nhíu lại, toà án thứ bảy vậy mà lại xuất hiện hai dị năng giả cấp bảy. Phải biết rằng núi Chứa Chan được mệnh danh là một trong những truyền thống lâu cổ xưa nhất tại Việt Nam, ngoài cái vị lão tổ tông kia ra thì không tính, ông ta cũng là một vị cường giả cảnh giới Nguyên Đan. Xét về mặt lực lượng và sức mạnh, Việt Nam thua kém rất nhiều so với phương Tây. Đương nhiên, việc này cũng bởi vì giới võ thuật và thuật pháp Việt Nam đã liên tục phải chịu không ít những biến cố, mới dẫn đến sự gián đoạn to lớn như vậy.
"Kiệt Tùng, ông Bát, sao các cậu lại bị thương rồi?" Là ai đã với các cậu?"
Kỵ sĩ thứ nhất nhìn thấy năm người bọn họ, đặc biệt là Kiệt Tùng còn có vị nữ kỵ sĩ kia với hai cái má còn sưng đỏ, ánh mắt chất chứa đầy lửa giận, giọng nói kìm nén hỏi. Toà án thứ bảy chỉ có mười kỵ sĩ, hầu như đều là những người kế thừa từ trên xuống, tình cảm của mười người dành cho nhau đều rất tốt, bây giờ bị đánh thành ra như vậy, vị kỵ sĩ thứ nhất này sao mà không thể tức giận được?
"Là một người tu hành phương Đông."
Kiệt Tùng nói: "Chúng tôi nghe nói Crimson Blade tổ chức một buổi họp mặt cho những dị năng giả trẻ tuổi của phương Tây, bèn dự định qua đó xem thử. Không ngờ lúc qua đó là đã chậm một bước rồi."
"Khốn nạn." Trong lúc Kiệt Tùng tường thuật lại câu chuyện xong, lửa giận trong ánh mắt của kỵ sĩ thứ nhất dường như muốn hóa thành lửa thật: "Giết chết những dị năng giả phương Tây chúng ta, đã vậy còn không chịu nhận thẩm lí và phán quyết, đúng là đáng chết mà!"
Anh ta bỗng nhiên nhìn về phía Lạc Quách Thiên và Phong Hà Chiêu, nói: "Mấy người có phải thông đồng với nhau hay không?"
Sát ý cuồn cuộn, vị kỵ sĩ thứ nhất này có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Lạc Quách Thiên và Phong Hà Chiêu liếc nhìn nhau, cũng biết rằng đã đến thời khắc sống còn. Trong lòng Lạc Quách Thiên dao động, nói: "Có lẽ tôi biết người mà các cậu nói đến là ai."
"Nói." Kỵ sĩ thứ nhất nói bằng âm thanh lạnh lùng.
Biết được vị kỵ sĩ thứ nhất này gần như sắp mất đi kiên nhẫn rồi, Lạc Quách Thiên cũng không dám thừa nước đục thả câu nữa, tâm tư vừa dao động, hội tụ nguyên khí của đất trời, ở giữa không trung hiện lên hình ảnh của một người.
"Đúng vậy, chính là anh ta." Kiệt Tùng có chút kích động nói.
Hình ảnh mà Lạc Quách Thiên đã vẽ ra rõ ràng chính là Đường Tuấn.
"Quả nhiên là anh ta. Người này vô cùng gian ác, đã từng giết không ít người tại Việt Nam, không ngờ vậy mà lại đến phương Tây làm ầm ĩ thật rồi." Lạc Quách Thiên than thở.
"Nhưng mà sức mạnh của người này chỉ đạt tới Cực Cảnh, cũng chính là đỉnh cấp chín mà mọi người nói. Chẳng lẽ anh ta còn có ai khác chống lưng sao?" Phong Hà Chiêu ngay lập tức biết được Lạc Quách Thiên muốn làm gì, vội vàng tiếp lời.