Mục lục
Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cậu xem dáng người kia của Phạm Vương, rất giống với gấu đen vùng Đông Bắc, tôi thấy một chưởng của anh ta cũng có thể đánh chết tên họ Đường kia. Chỉ là không biết tên họ Đường kia có làm rùa đen rút đầu không đây.” Cậu chủ Ngô tặc lưỡi ngợi khen nói.

Chỉ có Trình Dương nhìn Đường Tuấn khi đối diện với Phạm Vương vẫn mặt không đổi sắc, trong lòng lại có chút không xác định được. Dù sao Đường Tuấn cũng là học trò của ông cụ Trình, thật sự sẽ không chịu nổi một đòn sao?

Đường Tuấn không khỏi liếc nhìn Phạm Vương, người này vậy mà lại luyện tập võ đạo, đã đạt tới giai đoạn nội công trung kỳ.



Nhưng một Phạm Vương tầm thương không đáng để anh xem trọng. Đừng nói là nội công trung kỳ, ngay cả võ giả Nội Kình Điên Phong đứng trước mặt Đường Tuấn cũng sẽ bị anh một chưởng đánh chết! Từ sau khi tự luyện thành Hậu Thiên Đạo Thể, người có thể làm đối thủ của anh chí ít cũng phải có thực lực cảnh giới Chân Khí hậu kỳ.

“Ha ha.” Phạm Vương cười lạnh một tiếng, nói với Mộc Tĩnh Yên: “Em gái nhà họ Mộc, nếu anh trai em đã không chịu giúp em xả giận, vậy anh giúp em xả giận. Nhà họ Phạm bọn anh và nhà họ Mộc chẳng lẽ lại có thể để cho người ngoài khinh dể ngay trên đất Hà Nội? Nói đi, là ai ức hiếp em?”

Mộc Tĩnh Yên cũng bị dọa trước vóc dáng khổng lồ của Phạm Vương. Nhưng khi nghe thấy Phạm Vương muốn xả giận cho cô ta, cô ta lập tức tỉnh táo lại, chỉ vào Đường Tuấn nói: “Anh Phàm, chính là kẻ này.”

“Ồ.” Phạm Vương híp mắt lại liếc nhìn Đường Tuấn.

Dáng người Đường Tuấn hơi gầy, làn da trắng như của con gái, anh ta không thể cảm nhận được bất kỳ hơi thở nội công nào từ anh. Trong tiềm thức Phạm Vương đã xếp anh vào hàng ngũ những người bình thường.



Mộc Nhược Phùng trừng mắt với Mộc Tĩnh Yên, sau đó nói với Phạm Vương: “Phạm Vương, anh đừng làm loạn. Cô gái này là người nhà họ Trình ở phía Nam.”

Phạm Vương liếm môi, liếc nhìn cơ thể mềm mại uyển chuyển của Trình Vân Thiên với con mắt như chuông đồng rồi nói: “Nhà họ Trình ở phía Nam, đúng là tôi có nghe nói đến. Chỉ là nhà họ Mộc sợ nhà họ Trình cô, nhưng nhà họ Phạm tôi không sợ!”

“Ồ?” Ánh mắt Trình Vân Thiên ngưng lại, có hơi khó hiểu. Không biết tên Phạm Vương này lấy sức mạnh từ đâu ra?

Phạm Vương lại không có ý định giải thích, xua tay nói: “Hừ. Hôm nay không nói về chuyện này.”

Anh ta nhìn về phía Đường Tuấn nói: “Nhãi con, cậu muốn tự mình đứng ra nhận lỗi với cô chủ Mộc hay là để tôi lôi cậu ra đánh gãy hai tay hai chân. Tất nhiên, nếu cậu thật sự muốn làm rùa rút đầu trốn sau lưng cô Trình, tôi đây thật sự chẳng thể làm gì cậu. Chỉ có điều là một người đàn ông, mà lại cần đến phụ nữ bảo vệ, quả thực có chút buồn cười.”

Trình Vân Thiên thở dài, nhìn Phạm Vương nói: “Anh thật sự không nên nói anh ấy như vậy.”

Phạm Vương hơi sửng sốt, rồi lại cười ha ha nói: “Lẽ nào cậu ta rất lợi hại sao?”

Trình Vân Thiên nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK