Đường Tuấn nhìn chằm chằm Triệu Thanh Sơn, vô cùng bình tĩnh nói: "Anh trúng độc từ nửa tháng trước, có lẽ là một loại khói độc. Lúc này, khói độc đã đâm sâu vào trong nguyên đan của anh. Vào lúc trời sáng, ba huyệt vị gồm Thạch Quan, Thương Khúc và Khí Hải sẽ ẩn ẩn đau. Tôi nói không sai chứ."
"Anh đang nói linh tinh gì thế! Triệu sư huynh là thế hệ trẻ tuổi sắp ngưng kết song văn nguyên đan đứng vị trí thứ hai của Man Uyên Thành, thực lực hơn người, sao có thể trúng độc được! Chỉ là cơ thể anh ấy có chút không thoải mái, tìm thầy đến để điều trị cơ thể thôi."
Đường Tuấn vừa mới dứt lời, Ngô Tiểu Trinh đã không nhịn được mà mở miệng nói. Khinh thường nhìn thoáng qua Đường Tuấn, cô ta nói tiếp: "Cho dù có, cũng không tới phiên anh thể hiện."
Cổ Dương cũng nhíu nhíu mày, nói: "Đường đạo hữu, lời không thể nói lung tung."
"Cổ Dương, Tiểu Trinh, các con ra ngoài trước đi." Lúc này, Đan Dương Tùng nói với hai đứa học trò.
Cổ Dương ngây người, nhanh chóng giải thích, nói: "Thầy, Đường đạo hữu chỉ là nhất thời nói sai, thầy tuyệt đối đừng ra tay!"
Còn về Ngô Tiểu Trinh, thì lạnh lùng nhìn Đường Tuấn, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.
"Biết rồi. Các con ra ngoài trước đi." Đan Dương Tùng dùng một loại giọng điệu không thể nghi ngờ nói với hai người họ.
Cổ Dương, Ngô Tiểu Trinh đành phải tạm thời rời đi.
"Cuối cùng thì cậu là ai? Tin tức tôi trúng độc ngay cả nhà họ Triệu của tôi cũng không có mấy ai biết, tại sao cậu biết được?" Triệu Thanh Sơn trầm giọng nói.
Anh ta là thiên tài của nhà họ Triệu, đại diện cho sức mạnh chiến đấu mạnh nhất một đời của nhà họ Triệu. Nếu như chuyện anh ta bị trúng độc lan truyền ra ngoài, sau đó không biết bao nhiêu người sẽ có ý đồ. Bởi vậy chuyện này được giữ kín rất nghiêm ngặt, chỉ có mấy tộc lão của nhà họ Triệu và Đan Dương Tùng biết được.
"Tôi nói tôi chỉ nhìn một chút thì nhìn ra được, ông tin không?" Đường Tuấn thản nhiên nói.
"Liên thiên! Nhìn một chút là có thể nói ra việc hết trúng độc khi nào, và có những triệu chứng gì, Đan Dương Tùng tôi tự nhận mình cũng không có bản lĩnh này, chỉ dựa vào cậu?" Đan Dương Tùng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh dần.
Người tu hành sau khi đi vào cảnh giới Nguyên Đan, tinh khí thần của toàn thân đều ngưng tụ trong một viên nguyên đan. Ngoại trừ khí tức mơ hồ để lộ ra của người tu hành có thể suy đoán được cảnh giới tu hành, dường như rất khó để nhìn ra những mặt khác. Cho nên Đan Dương Tùng mới nói Đường Tuấn "liên thiên".
Đường Tuấn lại lắc đầu, trong lòng có chút thất vọng. Vốn dĩ anh cho rằng cái gọi là Thanh Đan Tông tất nhiên y thuật sẽ khiến người khác kinh ngạc, nhưng không ngờ lại bình thường như thế, nếu không phải dựa vào tu vi cao thâm và tầm nhìn, so sánh về cảnh giới y thuật, Đan Dương Tùng trước mặt còn không bằng Thẩm Dũng. Nhưng mà cũng khó trách, nguyên khí trời đất dồi dào, tuổi thọ trung bình đều có thể đạt tới trăm tuổi trở lên, về cơ bản không có bệnh nặng gì, ở trong một hoàn cảnh như vậy, có ai bằng lòng lãng phí sức lực để đi nghiên cứu y thuật đâu.
"Đó là do bản lĩnh của ông không tốt, ông nhìn cho kỹ đây." Bàn tay năm ngón của Đường Tuấn khẽ vồ, năm đường nguyên khí nhỏ như cây kim, trong nháy mắt chui vào cơ thể của Triệu Thanh Sơn. Chui vào mấy huyệt vị quan trọng ở đỉnh đầu, bụng dưới và hai tay của anh ta.
"Dừng tay!" Đan Dương Tùng thấy thế, gầm thét một tiếng.
Một chưởng đánh về phía Đường Tuấn, nguyên khí mãnh liệt, mang theo sức mạnh điên cuồng. Một chưởng này, Đan Dương Tùng đã dùng tới sức mạnh của cảnh giới Nguyên Anh. Triệu Thanh Sơn là bệnh nhân của ông ta, còn là thiên tài của nhà họ Triệu, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thanh Đan Tông cũng phải gánh vác trách nhiệm.