“Nhưng không sao cả. Giải quyết Đằng Vũ Vân có thể coi là loại bỏ một mối nguy hiểm tiềm ẩn.” Đường Tuấn không có chút thương hại nào đối với Đằng Vũ Vân.
Lúc này, một tiếng chuông điện thoại di động du dương vang lên, Đường Tuấn mới khôi phục tinh thần.
Anh liếc nhìn màn hình điện thoại, người gọi đến là Trần Bá Phước.
Tòa nhà văn phòng của Tập đoàn Nam Nhật, thành phố Vinh.
“Tổng giám đốc Diệp, tôi vừa mới nhận được tin tức, Đường Tuấn đã trở lại thành phố Vinh. Ninh Đình Trung và thầy Quách Thịnh Minh đi đón anh ta.” Một cô gái trẻ tuổi mặc đồ công sở màu đen báo cáo.
Diệp Thanh Phương chỉ hơi ngẩng đầu, nói: “Tôi viết rồi.”
Dáng vẻ của Diệp Thanh Phương đã nhanh nhẹn hơn, sắc mặt cũng thêm phần uy nghiêm và tự tin. Trong khoảng thời gian này, anh ta dựa vào sức một mình mình một lần nữa điều chỉnh và hợp nhất Tập đoàn Nam Nhật, đã loại bỏ hoàn toàn các thành phần phản đối, thậm chí còn tổ chức đại hội cổ đông làm giảm bớt cổ phần của Đường Tuấn.
Tất cả những chuyện này đều thuận lợi một cách lạ thường, giống như ông trời cũng đang giúp anh ta vậy. Điều này cũng làm cho Diệp Thanh Phương lấy lại sự tự tin trước ngày bị Đường Tuấn đả kích, khôi phục lại khí phách hiên ngang của cậu cả nhà họ Diệp.
“Tổng giám đốc Diệp, nếu Đường Tuấn tìm tới cửa làm sao bây giờ? Có cần thông báo bảo vệ ngăn anh ta lại? Khoảng thời gian trước, không phải cậu Ninh cũng từng đến gây rối một lần rồi hay sao? Nếu Đường Tuấn tới nữa, e là các cổ đông khác của công ty sẽ ngấm ngầm bình luận không hay.” Cô gái trẻ tuổi nhẹ nhàng hỏi.
Lúc nói chuyện, bên trong đôi mắt đẹp của cô ta có chút khác thường, Diệp Thanh Phương bây giờ còn chưa tới ba mươi tuổi, nhưng đã là tổng giám đốc của Tập đoàn Nam Nhật, lại có vẻ ngoài đẹp trai cao to, hơn nữa còn độc thân, là hình mẫu người chồng lý tưởng của cô ta. Tập đoàn Nam Nhật có không biết bao nhiêu cô gái muốn có cơ hội nói chuyện với vị Tổng giám đốc này.
“Ngầm ngầm bình luận không hay?” Diệp Thanh Phương đâtk cây bút trong tay xuống, ngả người, tựa lưng vào chiếc ghế dựa lớn, trong văn phòng rộng thênh thang của mình, con mắt hơi nheo lại, nói: “Đường Tuấn nắm giữ quá nhiều cổ phiếu của loại thuốc mới, đám cổ đông kia đã bất bình với anh ta từ lâu rồi. Tôi chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền thôi. Cổ phần của Đường Tuấn trong công ty giảm đi, cổ phần trong tay bọn họ tăng lên,
Cộc cộc cộc!
Anh ta gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, nói: “Tập đoàn Nam Nhật của họ Diệp chứ không phải họ Đường, coi như Đường Tuấn tới vừa khóc vừa gào, cũng không thay đổi được sự thật này. Anh ta chỉ là bỏ ra hai công thức điều chế thuốc vớ vẩn mà thôi, cùng lắm tôi trả lại cho anh ta hai công thức đó!”
“Nhưng mà Tổng giám đốc Diệp, nếu trả lại cho anh ta công thức điều chế thuốc, công ty của chúng ta còn có thể tiếp tục sản xuất sao? Trong mấy năm trở lại đây, việc bảo vệ bằng sáng chế diễn ra rất gắt gao.” Cô gái trẻ nghi ngờ nói.