Bỗng nhiên, trên mặt hắn lộ ra ý cười, nói: “Lưu Tuệ, Phượng Hoàng Chi này quả nhiên rất mạnh, tuy nhiên cô tu luyện chưa đủ. Để tôi xem cô còn có thể ra tay thêm mấy lần.”
“Đủ để giết anh!”
Lưu Tuệ lại quét một lần nữa, một mảnh mây đỏ xuất hiện, nhưng gương mặt xinh đẹp của cô lại tái nhợt đi rất nhiều. Uy lực của Phượng Hoàng Chi tuy mạnh, nhưng lại khiến sức lực của cô tiêu hao rất nhanh. Với trình độ tu luyện của cô, chắc chắn chẳng thể ra tay thêm mấy lần.
Rất nhanh sau đó, sức lực Lưu Tuệ giảm mạnh, bị Lương Vũ Thần tấn công, một chưởng vào vai, máu đỏ bắn lên trời. Phượng Hoàng Chi suýt chút nữa đã rơi khỏi tay cô. Chuyện thất bại chỉ là sớm hay muộn, nhưng dù thế nào thì kết quả chắc chắn sẽ rất thảm.
“Lão đại, chúng ta cần ra tay hay không? Mối quan hệ của chủ nhân và cô gái này rất tốt, lỡ sau này cô ấy trở thành vợ của chủ nhân, chúng ta phải thì sao?”, Sư Tử Vàng thắc mắc.
Thao Thiết nhíu mày, chuyện này quả khó nghĩ.
“Nói linh tinh cái gì thế!”
Đột nhiên, một thanh âm vang lên, cùng lúc đó Sư Tử Vàng cảm giác mình đầu bị ai hung hăng đập một cái.
“Chủ nhân, ngài đã tỉnh rồi.” Sư Tử Vàng đang tức giận, nhưng quay đầu trông thấy đã Đường Tuấn tỉnh dậy, lập tức không còn tức nữa mà thay vào đó, trong mắt lộ ra ý cười lấy lòng.
“Chủ nhân, ngài không sao chứ?”, Thao Thiết hỏi lại.
Đường Tuấn lắc đầu: “Tôi không sao. Mau đi giúp cô ấy.”
Thao Thiết gật đầu, bay vút qua trợ giúp Lưu Tuệ. Sức chiến đấu của nó vô cùng khủng khiếp, có thể so sánh được với Lương lão gia, trong nháy mắt thay đổi cục diện, ba chiêu xuất ra đã nhanh chóng đánh bại Lương Vũ Thần, bắt giữ ông ta lại.
Bịch!
Thao Thiết ném Lương Vũ Thần trước mặt Đường Tuấn.
Lúc này người Lương Vũ Thần đầy vết thương, dính đầy bụi đất, khuôn mặt lộ rõ sự sợ hãi. Ông ta không nghĩ tới Đường Tuấn lại có hai tên người hầu nửa bước Hóa Thần, mà một người trong đó sức lực quá đáng sợ, như có thể giết chết ông ta bất cứ lúc nào.
Lưu Tuệ lúc này ngã vào lòng Đường Tuấn, nói tiếng cám ơn.
Phía trên, Lưu Minh nhìn thấy con trai mình bị trọng thương, sắc mặt đại biến, lại thấy hai người Thao Thiết và Sư Tử Vàng, hắn cũng biết mình đã thua rồi.
Ông cụ Lưu càng đánh càng hăng, bắt đầu đoạt lại quyền nắm giữ đại trận bảo hộ tộc.
"Lưu Minh, mày thua rồi.” Đúng lúc này, giọng nói âm trầm của Từ Hồng từ sau lưng Lưu Minh vang lên.
Bụp.
Từ Hồng một cước đá vào sau lưng Lưu Minh, còn bản thân thì mượn cơ hội chạy trốn. Lúc này, ông cụ Lưu chưa nắm hoàn toàn đại trận bảo hộ tộc của Lưu gia, hắn vẫn còn có hy vọng trốn thoát.
Lưu Minh kinh hãi, ánh mắt cừu hận, hắn không nghĩ tới Từ Hồng vậy mà lại ngày thời khắc cuối cùng ra tay với hắn. Nhưng hắn đã không còn làm gì được nữa, một chưởng của ông Lưu hạ xuống, đem hắn đánh bại.
“Nhà họ Lưu, còn có tên nhóc họ Đường, tao sẽ nhớ kỹ chúng mày.” Từ Hồng trong nháy mắt đã chạy thoát khỏi phạm vi của đại trận bảo hộ tộc, lên tiếng uy hiếp.