Ngày hôm đó, anh đứng trên nóc Tĩnh thiền viện, chắp tay nhìn cảnh núi mênh mông ở cách đó không xa. Trải qua mấy ngày này tu dưỡng và xem ghi chép của Hàn Nhật Long, khí tức của bên trong anh càng thâm hậu, giống như gỗ mục cô quạnh. Ngay cả Pháp m đứng sau lưng anh, khoảng cách gần như vậy cũng không cảm giác được luồng chân khí không ổn định trong cơ thể Đường Tuấn.
"Rốt cuộc cậu ta đã lĩnh hội gì từ những ghi chép tay đó? Chẳng lẽ đã đột phá đến cảnh giới Thần Hải rời sao?" Cái ý nghĩ này chợt hiện lên trong đầu Pháp m, sau đó càng mãnh liệt.
Ngay lúc này, bầu trời xa xăm xuất hiện ba chấm đen, một tiếng sấm trầm thấp truyền đến: "Pháp Âm, chúng tôi đã đến. Đạo thể ở đâu?"
Sắc mặt Pháp Âm đột nhiên biến đổi.
Tiếng sấm rền vàng ở những nơi khác trong chùa Bái Đính, cả ngôi chùa đề phòng.
Đường Tuấn hơi nheo mắt lại, nhìn về phía âm thanh phát ra. Chỉ nhìn thấy ba bóng người đang đứng trên không trung. Cho dù khoảng cách rất xa, cũng có thể cảm giác được khí thế kiềm chế cực mạnh trên người bọn họ. Bất ngờ là ba vị cao thủ cánh giới Thần Hải.
Giữa là một ông già râu tóc bạc trắng, thân thể ông già cường tráng, cơ thể cao hơn một mét tám, trên người nổi cuồn cuộn bắp thịt, dáng vẻ nhìn cường tráng hơn người trung niên vài phần. Gương mặt ông ta nghiêm nghị, cho người khác một loại khí tức của cấp trên nhiều năm điều khiến binh quyền.
Mà bên trái chính là ông già mặt mũi tiều tụy, ông ta khom người như một ông già bình thường. Nhưng Đường Tuấn cảm nhận được khí tức tanh tưởi u ám trên người ông ta.
Bên phải chính trẻ tuổi nhất trong ba người, nhìn hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt nổi bật, cho người khác một cách giác hung ác. Quần áo anh ta mặt rất kì quái, trên quần áo còn vẽ những ký hiệu và đường vân ki dị. Quần áo rất thùng thình, giam cả người anh ta bên trong, chỉ lộ ra hai tay và đầu.
"Ba vị cao thủ cảnh giới Thần Hải trong các." Mặt Đường Tuấn hơi biến sắc.
"Hư Thanh Nhã! Ông ta còn chưa chết!" Pháp Âm nhìn về ông già mặt mũi tiều tụy phía bên trái, môi khẽ run nói.
"Hư Thanh Nhã. Là người nhà họ Hư?" Đường Tuấn hỏi.
Trong đôi mắt của Pháp Âm lộ ra chút sợ hãi nói: "Hư Thanh Nhã là là một người cùng thời với sư phụ ta, chắc hẳn ông ta cũng sắp một trăm tuổi. Lúc ông ta còn trẻ, liền phiêu du khắp nơi, ngay cả chọn các thế gia võ đạo và môn phái. Ông ta ra tay tàn độc, người bại dưới tay ông ta, hoặc gãy tay hoặc gãy chân, hoặc trực tiếp bỏ mạng. Năm đó, ông ta cũng từng lên chùa Bái Đính khiêu chiến, bị sư phó ta cản lại. Nhưng trận chiến ấy, ngay cả sư phụ ta cũng chỉ đánh ngang bằng ông ta. Khi đó tổ chức Nghịch Luân còn chưa thành lập, từng có một thôn dân nói ông ta mất cô, bị Hư Thanh Nhã nghe được, Hư Thanh Nhã tru diệt người cả một thôn cho hả giận. Sau đó vì trêu chọc địch mạnh quá nhiều, Hư Thanh Nhã bị vây giết, nghe nói đã chết. Không ngờ rằng là chết giả."
"Người ở giữa là ai?" Đường Tuấn hỏi.
"Là Tôn Thành. Cha của Hư Vận Kỳ. Ông ta mười năm nay vẫn là cảnh giới chân khí, sao mới qua mười năm lập tức đã lên cảnh giới Thần Hải trung cấp rồi." Pháp Âm hơi không hiểu nói.
Chùa Bái Đính mặc dù ở sau trong núi, nhưng vô cũng hiểu biết tin tức giới võ đạo và thế giới.