Anh ta búng ngón tay với vẻ mặt ung dung tự tại, như thể đang gạt đi lớp bụi tầm thường giữa các ngón tay, mở miệng nói tiếp: “Chỉ có Đạo Thể mới xứng đáng trở thành đối thủ của tôi, chứ còn anh bạn của các cô, tôi chỉ cần dùng một đầu ngón tay thôi thì anh ta chết từ đời nào rồi.”
Nghe vậy, Phi Nguyệt lập tức nhìn Khố Quang bằng ánh mắt thương hại và nói: “Vậy anh có biết tên của Đạo Thể là gì không?”
Khố Quang ngây người, anh ta ba chân bốn cẳng chạy đến Việt Nam, ngay cả ý định quyết chiến với Đạo Thể cũng chỉ nảy sinh trong chốc lát. Với lượng thông tin ít ỏi mà tập đoàn Đức Long có được, anh ta hiểu biết rất ít về Đạo Thể. Những thứ anh ta nghe được chỉ là vài sự tích vô cùng thần kỳ, chẳng hạn như Đạo Thể có thể giết chết Thần Hải chỉ trong nháy mắt. Tuy nhiên Khố Quang xem đây là những lời đồn đại không đáng tin cậy và không quan tâm đến những lời khoe mẽ, tâng bốc về võ giả Việt Nam.
Khố Quang cười gằn, đáp lại: “Tôi chẳng cần phải biết tên của anh ta. Sau khi quyết đấu với tôi, anh ta sẽ trở thành người chết thôi mà.” Vì là cường giả đứng thứ mười lăm của Heaven nên anh ta vô cùng tự tin vào sức mạnh của mình.
“Đủ rồi, tôi quá lười để đứng đây và tốn thời gian đôi co với các cô. Mau ký hợp đồng, bằng không đừng trách tôi vô lễ.” Khố Quang đưa mắt nhìn về Hà Nội. Anh ta cảm nhận được một khí tức tuy chỉ là thoang thoảng nhưng vô cùng mạnh mẽ toả ra từ nơi đó và biết chắc khí tức ấy chỉ có thể thuộc về Long Đại Vương của Nghịch Luân. Tên tuổi và sức mạnh của Long Đại Vương luôn là thứ khiến anh ta phải kiêng nể và không muốn chậm trễ thêm một giây một phút nào nữa. Ở phương Tây, vị thế của Long Đại Vương có thể sánh ngang với thủ lĩnh của Heaven.
“Xem ra, phương Đông của các cô đã thực sự sụp đổ. Tôi thỏa sức hoành hành ngang dọc, tự tung tự tác ở đây, nhưng người của Nghịch Luân lại không xuất hiện, chuyện này quả là đáng thất vọng.” Khố Quang thầm lắc đầu, anh ta vốn nghĩ rằng khi bắt tay vào thực hiện kế hoạch, anh ta sẽ gặp vài khó khăn và rắc rối, nhưng bây giờ mọi thứ tiến triển thuận lợi đến khác thường.
Trong một tòa nhà nằm bên cạnh cao ốc Yên Hòa, Minh Thanh và những người khác đang đợi sẵn. Khố Quang vừa bước vào lãnh thổ Việt Nam đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của Nghịch Luân. Nghịch Luân có nhiệm vụ canh phòng và bảo vệ Việt Nam, nên bọn họ tuyệt đối sẽ không để một dị năng giả có sức mạnh siêu cấp ngang với Thần Hải hành động ngông cuồng, làm những chuyện quá đáng trên lãnh thổ Việt Nam.
“Đội trưởng, hay là chúng ta ra mặt cảnh cáo tập đoàn Đức Long?” Có người hỏi Minh Thanh.
Minh Thanh định đáp lại, chuông điện thoại đột nhiên vang lên: “Đội trưởng, Đạo Thể đang ở trong tòa nhà. Vừa rồi Khố Quang đã khiêu khích anh ấy, nhưng tôi không hiểu vì sao anh ấy chưa ra tay.” Điện thoại vừa được kết nối, một giọng nói mang đầy nghi hoặc dồn dập cất lên ở đầu bên kia.
Minh Thanh hít một hơi thật sâu rồi nói nhỏ: “Tôi biết rồi.” Nói xong, cô ta cúp máy ngay lập tức.
“Đội trưởng, còn chúng ta…?” Thành viên ban nãy dò hỏi về hành động của Nghịch Luân hỏi lại một lần nữa.
Lần này Minh Thanh ngắt lời của thành viên đó, rồi đáp lại với vẻ khá mệt mỏi: “Thu quân. Việc lần này không cần chúng ta phải ra mặt.”