“Hừ! Nếu không phải Băng Cung còn có lão bà kia thì tôi đã tới đó dạy dỗ con bé kia từ lâu rồi.”Quỷ Khấp cười lạnh.
“Kiếm Môn và trương Kiếm Các nói như thế nào?” Vu Khải Công hỏi.
Quỷ Khấp lắc đầu: “Còn chưa có tin tức. Nhưng mà nửa năm trước Trương Kiếm Các đột nhiên về lại Kiếm Môn, sau đó tuyên bố bế quan, đồng thời cũng đóng cửa Kiếm Môn. Chuyện này có hơi kỳ lạ, chẳng lẽ bí cảnh Bồng Lai xảy ra chuyện gì thật rồi?”
Vu Khải Công gật đầu nói: "Rất có thể. Nhưng nếu Trương Kiếm Luân còn sống, vậy thì những người khác hẳn vẫn còn sống. Môn chủ của chúng tôi và các gia chủ của các gia tộc lớn các người rất có thể đang bị mắc kẹt trong bí cảnh Bồng Lai. Bí cảnh Bồng Lai được mệnh danh là một trong ba tiên cảnh lớn, trong đó nguy hiểm trùng trùng, có rất nhiều trận pháp đặc biệt bảo vệ, đèn sinh mệnh mới sẽ bị tắt bởi vì không cảm ứng được. Chờ lát nữa mọi chuyện ở đây kết thúc, chúng ta sẽ tới bí cảnh Bồng Lai, cùng nhau hợp sức mở ra lối vào giải cứu bọn họ.
"Ừ." Đề nghị của Vu Khải Công đều được tất cả mọi người tán thành.
So với cách nói của Mộc Thanh Lam, họ càng bằng lòng tin tưởng vào suy đoán của Vu Khải Công hơn.
Vu Khải Công nhìn về phương xa, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy bất an, nhỡ đâu những gì Mộc Thanh Lam nói đều là sự thật thì phải làm sao?
“Không thể nào!” Nhưng một lát sau, Vu Khải Công lại đè nén những suy nghĩ trong lòng xuống, ngay cả anh ta cũng cảm thấy suy nghĩ này thật nực cười. Vẻ mặt anh ta chợt trở nên lạnh lẽo, sát ý cuồn cuộn dâng trào trong mắt, thầm ní: “Chờ tất cả cường giả của Vu Môn ta tới, cộng thêm các tông môn thế gia như Quỷ Khấp, trăm vị Thần Cảnh hợp tác với nhau, đừng nói là một Đạo thể cho dù có mười tên cũng đều phải chết.
Đúng lúc này một bóng người đột nhiên từ trên trời đáp xuống.
Người đến là một ông già, khuôn mặt hơi hốc hác cùng với hơi thở u ám trên người. Ông ta biết khinh công, rõ ràng là một vị cường giả Thần Cảnh, nhưng lúc này đáp xuống núi không khỏi cúi người bước đến bên cạnh Vu Khải Công, sau đó cung kính nói: "Môn chủ Vu, Mộ Dung Lan vợ của Đạo Thể cùng với những người có liên quan khác đều được đưa tới rồi.”
"Ồ." Vu Khải Công thu lại tầm mắt, giễu cợt nói: “Yến Đình Khôi, xem ra ông vẫn còn có tác dụng, thảo nào anh cả của tôi lại để ông mang theo Thiên Bảo Kiếm đến đây tìm tôi, để tôi có thể rời khỏi Vu Môn trước một bước đoạt lấy tiên cơ. Nể tình ông vẫn được coi là trung thực, tôi sẽ không so đo chuyện ông phản bội lại Vu Môn.
Ông lão đó chính là Yến Đình Khôi, ông ta thế nhưng đã đạt tới Thần Hải Cảnh giới.
Khuôn mặt già nua của Yến Đình Khôi cố nặn ra một nụ cười rạng rỡ gần như nịnh hót, nói: “Cảm ơn môn chủ.”
“Họ lại không bỏ chạy, còn khá dũng cảm. Thật tiếc là họ đã theo nhầm người.” Vũ Khải Công khẽ duỗi người rồi cười nói: “Mấy vị còn một lát nữa lối vào mới được mở ra, chi bằng chúng ta giải trí một chút.”
Đám người Quỷ Khấp lần lượt gật đầu, ánh mắt lộ ra sát ý lạnh lùng. Đường Tuấn dám giết người kế thừa của họ, lúc này vừa vặn giết mấy người bạn bè thân thiết của anh hả giận một chút. Tất nhiên với thân phận cao quý của họ sẽ không dễ dàng ra tay, chẳng qua đối phó với vài người thường không tu Võ đạo, họ cần gì phải ra tay?
Vu Khải Công càng suy nghĩ nhiều hơn, nhìn về một nơi khác của Bắc Giang, nói thầm trong lòng: “Long Vương à, điểm mấu chốt của ông ở đâu thế?”
Nếu không có Long Vương và Nghịch Luân ra tay, người thân và bạn bè của Đường Tuấn đều đã bị họ giết sạch. Nhưng bây giờ lối vào Vu Môn đã sắp mở, cố kị trong lòng ông ta cũng ít đi rất nhiều, vừa khéo nhân cơ hội này thăm dò điểm mấu chốt của Long Vương. Dù sao Long Vương là một vị cường giả Cực Cảnh hàng thật giá thật, đây mới là lý do chủ yếu khiến họ do dự không quyết.