Vào lúc này, một tiếng gọi đột nhiên vang lên.
Trong nháy mắt, Sử Ái Vi xuất hiện giữa Sử Đào và Đường Tuấn. Cô ta đã thay một bộ quần áo khác, chiếc váy dài màu tím ôm lấy cơ thể duyên dáng, toàn thân toát ra một mùi thơm dễ chịu. Thì ra là cô ta đi thay quần áo.
Chỉ là khuôn mặt xinh đẹp của Sử Ái Vi lúc này đầy vẻ bực bội.
Đường Tuấn là bác sĩ đã chữa lành vết thương cho cha cô ta, anh là ân nhân của nhà họ Sử. Hơn nữa, Đường Tuấn cũng đồng ý đăng ký ở thành phố Hồng Dương, với y thuật của Đường Tuấn, Sử Ái Vi biết chắc Đường Tuấn nhất định sẽ vượt qua vòng sơ loại và tham gia thịnh hội Vạn Tiên ở Trung Ương Ngân Hà. Đến lúc đó cả thành phố Hồng Dương và nhà họ Sử đều sẽ nổi tiếng, thậm chí cha cô ta sẽ có cơ hội tiến xa hơn. Có thể nói, vô hình trung đã gửi gắm hi vọng lên người Đường Tuấn.
Sử Ái Vi vừa thay quần áo xong thì nhận được thông tin của người hầu, vội vàng chạy đến ngay.
Sử Đào cong môi nói: "Em gái, chuyện này em đừng xen vào. Người này xém chút hại chết Tri Huệ, hôm nay lại tự tiện xông vào nhà họ Sử, anh phải dạy dỗ anh ta một trận."
Sử Ái Vi nói: "Anh Dược là do em mời đến, sao lại nói là tự ý xông vào. Còn về chuyện của Tri Huệ."
Đôi mắt đẹp của cô ta đột nhiên nhìn Vệ Võ, lạnh lùng nói: "Vệ Võ, là anh nói anh Dược xém chút hại chết Tri Huệ, may mà anh ra tay cứu cô ấy?"
Vệ Võ bị Sử Ái Vi nhìn chằm chằm, trong lòng đột nhiên hoảng sợ, ánh mắt né tránh.
"Hừ. Cho dù Sử Ái Vi ra mặt giúp cậu thì làm sao, bên tôi cũng có Sử Đào. Càng không nói, tôi còn có Sử thành chủ và thầy của tôi, muốn quậy đến mức này, tôi xem bọn họ tin tôi hay là tin một tên lang băm không biết từ đâu chui ra như cậu. "
Suy nghĩ nhanh chóng lóe lên trong đầu, ánh mắt Vệ Võ kiên định trở lại, lộ ra vẻ dữ tợn, nói: "Đúng vậy, chính là tên lang băm này, nếu không nhờ tôi, sư muội của tôi đã bị cậu ta hại chết rồi."
Sử Ái Vi cố nén tức giận, nhìn Tri Huệ, hỏi: "Tri Huệ, cô nói thế nào đây?"
Lữ Tri Huệ nói: "Sự việc không phải như thế."
“Tri Huệ, em còn muốn bao biện cho cậu ta.” Vệ Võ hét lên.
Sử Ái Vi nói: "Tôi hiểu rồi."
Sử Đào lên tiếng: "Nếu em đã hiểu rồi thì mau tránh ra."
Sử Ái Vi thở dài: "Anh cả, anh lo nghĩ cách làm sao giải thích với cha đi?"
Sử Đào phụt cười một tiếng, nói: "Lẽ nào cha vì một tên bác sĩ lang băm mà đánh anh sao?" . ngôn tình ngược
"Sử Đào, con nói ai là bác sĩ lang băm?"
Đúng lúc này, một giọng nói bình tĩnh và mạnh mẽ vang lên.
Giọng nói vừa dứt, hai người đàn ông trung niên chậm rãi bước vào hoa viên.
Nhìn thấy hai người đàn ông trung niên này, Sử Đào vội vàng tiến lên nói: "Cha, ông Qua."
Vệ Võ và Lữ Tri Huệ cũng bước lên phía trước, kính cẩn chào: "Sử thành chủ, thầy."
Hai người vừa mới đến chính là ông Qua và Sử thành chủ.
Sử Đào hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Cha, vết thương của cha?"