Xà Lão mỉm cười ngượng ngùng, nhưng vẫn đi theo sau Hạ Nam Dung.
Lúc này, bên trong tĩnh thất.
Đường Tuấn đang tập trung vào tu luyện. Mặc dù âm thanh đánh nhau ở Thiên Nguyên Phường rất lớn, nhưng anh hoàn toàn không nghe thấy gì cả. Lúc này, quá trình tu luyện của anh đã bước vào thời khắc quan trọng, mười mấy huyệt đạo khắp cơ thể đã bắt đầu tỏa ra một ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, ánh sáng xanh này giống như có sự sống, không ngừng chuyển động, khéo léo nối thành một đường thẳng trông khá kỳ lạ.
Trong huyệt Thái Dương của Đường Tuấn, Kim Hồ vô cùng tĩnh lặng, con dị thú màu vàng đó ngẩng đầu lên gầm nhẹ, giọng nói có chút vui vẻ. Sau khi gầm lên, nó bắt đầu quay vòng vòng. Sau khi quay đi quay lại cả chục lần, nó lại tiếp tục gầm lên. Nếu bị Đường Tuấn nhìn thấy, anh chắc chắn sẽ mắng nó một câu “đồ điên”.
Ánh sáng xanh càng ngày càng đậm, dần dần tỏa ra từ trong cơ thể Đường Tuấn, bao phủ khắp tĩnh thất nhỏ bé này.
Rắc rắc.
Một mầm cây non xanh biếc chui ra từ dưới nền đất của tĩnh thất.
Sau khi ánh sáng dần mạnh lên, chồi cây cũng càng lúc càng nhiều.
Những ánh sáng xanh lúc này dường như mang theo một ma lực kỳ lạ, giống như nắng hạn gặp mưa rào, giúp cho những cây cối khô héo hàng nghìn năm như được hồi sinh lần nữa.
Trong cơ thể Đường Tuấn, khí tức sinh mệnh càng ngày càng dồn dập, ánh sáng xanh ngưng tụ giữa đan điền mi tâm của anh, không ngừng chuyển động uốn khúc, dường như có một sức mạnh mạnh mẽ muốn phá thể xông ra.
Một tiếng gầm nhẹ vang lên, giống như tiếng rồng gầm từ thời xa xưa.
Rắc.
Giống như gà con mổ vỏ.
Một sinh vật có kích thước bằng ngón trỏ từ từ xuất hiện từ trong ánh sáng xanh.
Sinh vật này giống như một con giun đất, nhưng nếu tập trung xem kỹ, thì sẽ phát hiện toàn thân nó bao bọc một lớp vảy mịn, trên đầu mọc ra hai cái sừng, rất giống Thần Long trong truyền thuyết của Việt Nam!
Khi sinh vật giống một con rồng từ từ xuất hiện, Đường Tuấn cau chặt mày lại, phát ra một âm “hừ” nhẹ bằng hơi mũi, như thể đang trải qua một loại đau đớn nào đó. Tại vị trí đan điền giữa hai chân mày, một ảo ảnh của Đường Tuấn dần dần hiện lên. Ảo ảnh này có ngoại hình giống hệt anh, nhưng toàn thân nó trong suốt, không phải là thực thể. Dĩ nhiên đó chính là linh hồn của anh.
Sau khi tiến vào Hóa Thần, linh hồn hợp nhất với Nguyên Anh, có thể nói là không thể tách rời. Nhưng bây giờ, linh hồn thực sự đã bị tách ra khỏi Nguyên Anh, còn đau đớn hơn gấp mười lần trăm lần bị lột da rút xương, thật sự là đau vào tận linh hồn. Sinh vật giống rồng khẽ rên lên một tiếng, cơ thể nhỏ bé của nó vặn vẹo, từng chút một tan vào trong linh hồn.
Lông mày của Đường Tuấn càng nhíu chặt hơn, toàn thân đổ mồ hôi như tắm. Con dị thú màu vàng trong huyệt Thái Dương cũng bắt đầu yên lặng, như thể nó biết được thời khắc quan trọng này không được có bất cứ vấn đề dị thường nào xảy ra.
Nhưng ngay lúc này.
Bịch bịch!
Hai âm thanh nặng nề liên tiếp vang lên, cả căn phòng bắt đầu rung nhẹ.