Là một người trẻ tuổi, dáng vẻ gầy gò yếu ớt, không hề có võ công.
"Tỉnh rồi à?" Đường Tuần lạnh lùng nói.
Người đàn ông thấp bé nghe thấy giọng nói này xong, cơ thể run lên bần bật, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Giọng nói này chính là của người đã bắt giữ anh ta ở trong rừng.
"Là mày!" Người đàn ông thấp bé dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Đường Tuấn.
Đường Tuấn nói: "Là tôi."
Anh nhìn người đàn ông thấp bé kia, hỏi: "Ai thuê anh đến đây?"
Người đàn ông thấp bé nghe xong thì cười ha ha, nói: "Tao thừa nhận võ công của mày lợi hại hơn tao, nhưng đừng có nghĩ moi được gì từ trong miệng tao. Có bản lĩnh thì giết tao đi. Thác Thành Long tao từ khi bắt đầu luyện võ đã không thèm để ý đến tính mạng rồi."
Quách Thịnh Minh nói: “Ngài Đường, tôi thấy rất khó để lấy được tin tức có ích nào từ trong miệng của anh ta. Người tập Muay Thái không sợ nhất chính là ép cung.” Diệp Nam Nhật cũng nhẹ nhàng gật đầu. Ông ta cũng đã từng nghe đến Muay Thái, cũng biết người luyện Muay Thái từ lúc nhỏ đã lấy cơ thể mình xem như binh khí để rèn luyện. Dùng cùi chỏ đập vào cây, chân đạp vào cát, máy chuyện này đối với bọn họ cũng giống như luyện tập hàng ngày. Xương cốt cả người và thần kinh đã cứng cỏi từ lâu. Muốn từ trong miệng loại người thế này lấy được tin tức hoàn toàn chính xác là rất khó.
“Ha ha! Xem như các người có chút hiểu biết.” Trên mặt Thác Thành Long lộ ra vẻ đắc ý.
“Ồ, có thật không?” Đường Tuấn lộ ra biểu cảm hứng thú.
“Tên kia, tao khuyên mày đừng có phí công. Kể cả mày có là cao thủ tông sư thì cũng đừng hòng bảo tao nhả ra cái gì. Thức thời thì mau thả tao ra, bằng không đợi đến lúc sư phụ của tao đến Việt Nam thì mấy lũ chúng mày đều phải chết hết!” Lúc này Thác Thành Long cũng đã hiểu ra người trẻ tuổi đứng trước mặt anh ta đây chính là một người quan trọng trong ba người này, cũng là người sắp đạt được cảnh giới cao thủ tông sư. Nhưng anh ta không hề sợ hãi chút nào, bởi sư phụ của anh ta cũng là một vị tông sư của Thái Lan, hơn nữa còn là một vị tông sư có uy tín lâu đời, tu vi rất kinh khủng, thậm chí còn được xưng là thần.
Quách Thịnh Minh và Diệp Nam Nhật đều đổi sắc mặt, hiển nhiên là không nhờ địa vị của đối phương lại lớn như vậy. Lúc hai người đang nghĩ đến chuyện thương lượng với Đường Tuấn để xử lý khoan hồng tên Thác Thành Long này thì Đường Tuấn đã đứng lên.
“Quên không nói cho anh biết, tôi không chỉ là một tông sư võ đao mà khi đứng trong hàng ngũ y đạo, tôi cũng đã có được cảnh giới khí.” Đường Tuấn từ từ đi về phía Thác Thành Long. Thác Thành Long nghe xong thì đổi sắc mặt. Còn trẻ như vậy mà đã trở thành Tông sư võ đạo thì đúng là như thiên tài yêu nghiệt. Nhưng mà người trước mặt đây còn là tông sư y đạo ở cảnh giới Khí, chuyện này hiển nhiên đã làm cho anh ta kinh sợ. Phải biết rằng lúc tập võ, chuyện kỵ nhất chính là một lòng hai mối. Có thể đạt đến đỉnh phong ở đồng thời hai lĩnh vực, đây không phải chỉ cần thiên phú mf còn cần nghị lực và một cuộc kỳ ngộ mới được.
“Vậy thì sao?” Thác Thành Long cắn răng nói.
“Cũng không có gì đặc biệt cả.” Đường Tuấn rút ra mấy cây châm, nói: “Chỉ là tôi đây đã từng nhìn thấy một phương pháp ép cung trên một quyển sách, gọi là châm phạt. Tôi cảm thấy nó rất thú vị, đáng tiếc là chưa có ai để thử, vừa hay lấy cơ thể anh để thử một chút vậy.
“Châm phạt gì?” Thác Thành Long không hiểu.
“Ừm.” Đường Tuấn cũng không nóng nảy, giải thích: “Chính là thông qua cách châm cứu để mở rộng cảm giác đau đớn của một người. Khi đã mở rộng gấp một trăm lần, vậy thì chỉ cần một con kiến đốt anh, anh cũng sẽ có cảm giác thống khổ giống như bị một cây to đùng va vào người.
Trong mắt Thác Thành Long hiện ra vẻ bối rối, nhưng vẫn cắn răng nói: “Mày lừa ai đấy. Trên đời này làm gì có loại hình phạt này, nếu có thì sao cho đến bây giờ tao chưa từng nghe thấy.
“Kia chính là hậu quả của anh mà thôi.” Đường Tuấn lạnh lùng nói.
Đang nói chuyện, Đường Tuần đã đi đến trước mặt Thác Thành Long.
Xoạt xoạt!
Đường tuấn ra tay, cắm lên cằm Thác Thành Long trước tiên.