Hình như đã chú ý đến tia sắc bén sâu trong đáy mắt Đường Tuấn, Cổ Dương bỗng nhiên túm lấy Ngô Tiểu Trinh, nháy mắt đã cách xa trăm mét. Tốc độ này quả thực không tệ, chắc hẳn là thần thông thứ hai Gió Táp đáng tự hào của Ngô Tiểu Trinh!
"Anh bạn đường, chuyện này cứ cho qua vậy đi." Cổ Dương đứng cách trăm mét, trầm giọng nói.
Không biết vì sao, anh ta cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người Đường Tuấn. Cho dù anh ta hội tụ được song văn, sức mạnh so với trước đây tăng lên rất nhiều, nhưng vẫn không nhịn được mà run sợ.
"Anh, dựa vào đâu mà bỏ qua chứ. Anh ta vốn dĩ không phải là đối thủ của anh."
Ngô Tiểu Trinh ôm cánh tay của Cổ Dương Dương, bộ đảng không hề sợ hãi, nhìn về phía Đường Tuấn, nói: "Anh không phải lợi hại lắm sao? Vậy tới bắt tôi đi?"
"Ngu xuẩn!"
Một thanh âm vang lên bên tai của Ngô Tiểu Trinh.
Cổ Dương như lâm vào mối nguy, vội vàng tiến hành thần thông Gió Táp, muốn rời khỏi nơi này. Nhưng anh ta vừa hành động, giọng nói của Đường Tuấn lại vang lên: "Quá chậm."
Bùm.
Âm thanh của không khí bị đè nén, sau đó những người khác có mặt ở đó đều nhìn thấy Cổ Dương ôm Ngô Tiểu Trinh bay ngược ra ngoài. Mặt đất hằn lên một dấu vết thật sâu.
Khụ khụ khụ.
Tiếng ho khan rất nhỏ vang lên.
Giữa sân, Cổ Dương ngã xuống trên mặt đất, Ngô Tiểu Trinh được che chở chu toàn. Cổ Dương không ngừng ho khan, không thể kiềm chế mà nôn ra toàn máu tươi, nhỏ giọt trên gương mặt trắng nõn đẹp đẽ của Ngô Tiểu Trinh. Vị trí phía sau tim của anh ta, lõm vào một độ cong của nửa nắm tay.
Vừa rồi anh ta chặn lại một quyền mà Đường Tuấn đánh Ngô Tiểu Trinh. Nhưng anh ta dù sao cũng không phải Từ Chiêu, không có bùa bảo vệ cơ thể. Thân thể yếu ớt dễ bị tổn thương, không chịu nổi một đòn.
Ngô Tiểu Trinh lờ mờ.
Trên mặt đầy vẻ kinh hoàng, toàn thân đều đang run rẩy.
Cổ Dương vươn tay, muốn lau vết máu trên mặt thay cô. Nhưng anh ta càng nôn nhiều hơn, hoàn toàn không lau sạch được.
"Em gái, sau này đừng tùy hứng như vậy, anh không thể... bảo vệ em được nữa." Cổ Dương cười khổ nói, ánh mắt lộ ra vẻ bất khả kháng.
"Anh." Ngô Tiểu Trinh lẩm bẩm nói.
Lúc này, trong lòng cô cuối cùng cũng có sự hối hận.
Nếu như mình không tùy hứng ra tay với con mãng xà hung tợn kia.
Nếu như mình không tính toán chi li với cây hư linh quả kia.
Nếu như mình không tìm đến Từ Linh Anh.
Vậy, chuyện này có thể xảy ra sao?
Sự sợ hãi cùng nỗi ân hận như một bàn tay vô hình bóp chặt lấy cô, làm cho cô đường như không thể thở nổi. Nước mắt lại không ngừng tuôn ra.