Ánh mắt Thiên Nha ngừng lại, hỏi: “Các cậu muốn làm gì?”
Hồng Nhật Linh nhìn Đường Tuấn hằm hắm, nói: “Đó là do cậu không có kiến thức.”
Anh nói câu này cũng không có nói sai, bàn về việc kiến thức và giải thích về y học cổ truyền, đưa mắt nhìn toàn bộ thế giới Man Hoang, không có bất kì ai có thể so sánh được với Đường Tuấn. Hồng Nhật Linh thua, dường như không có bất kì nghi ngờ gì.
Hồng Nhật Linh nghe vậy, lại càng thêm tức giận.
Mấy người Mạc Lăng Thiên cũng vô cùng tức giận, ánh mắt sắc như lưỡi dao, nói: “Cậu nhất định phải từ bỏ cơ hội này, nhường cơ hội này lại cho Hồng Nhật Linh.”
Cơ hội này, chính là cơ hội gặp Nha Thần.
Đường Tuấn không tránh nổi buồn cười, hỏi: “Vì cái gì? Tôi mới là người đi ra đầu tiên, cơ hội này là do tôi chiến thắng mà đạt được.”
Mạc Lăng Thiên nói: “Bởi vì cậu không xứng có được.”
Liễu Ngọc Duy cũng hùa vào: “Bởi vì Hồng Nhật Linh mạnh hơn cậu, có tư cách hơn cậu.”
Đường Tuấn liếc mắt nhìn Hồng Nhật Linh, lắc đầu nói: “Đó chẳng qua là mạnh so với các người, trong mắt của tôi, cậu ta nhỏ bé đến đáng thương.”
Pháp lực của anh hôm nay đã vượt qua mười tám triệu, đạt đến giới hạn của nửa bước hóa Thần. Hồng Nhật Linh giỏi lắm cũng chỉ được bảy triệu thôi.
Sắc mặt Liễu Ngọc Duy hờ hững, nói: “Chúng tôi không phải thương lượng với cậu, mà là đang thông báo cho cậu. Kể cả cậu có lấy được món linh khí kia thì thế nào? Cậu không có huyết mạch của hoàng thất nước Đại Ngu cổ, căn bản không thể sử dụng uy lực của món linh khí đó, chỉ là lãng phí một cơ hội mà thôi.”
Mạc Lăng Thiên nói tiếp: “Mà Hồng Nhật Linh thì khác, cậu ta là hậu duệ của nước Đại Ngu cổ, có thể điều khiển hoàn toàn món linh khí đó, thậm chí có thể nhờ vào đó để thay đổi tình trạng hiện nay của cổ vực, tránh được rất nhiều thương vong không nên có, có thể cống hiến nhiều hơn cho thế giới này. Vì thế giới, cậu nhất định phải từ bỏ.”
An Thi nói tiếp: “Nếu như cậu cảm thấy không vui, chúng tôi có thể đền bù cho cậu. Chúng tôi đại diện cho Thượng Ba Tông hứa với cậu, có thể để cậu gia nhập bất kì môn phái nào, thân phận cũng là đệ tử chân truyền.”
“Một món linh khí đổi lấy một thân phận đệ tử chân truyề, cậu nghĩ tôi là đồ ngu à?” Đường Tuấn nhìn ba người, ánh mắt như nhìn mấy đứa ngốc.
Một món linh khí, tương đương với cao thủ cảnh giới hóa thần. Toàn bộ thế giới Man Hoang, tuyệt đối không có nhiều hơn mười cái.
Mà đệ tử dưới trướng Thượng Ba Tông, ít nhất cũng phải có mấy trăm.
Cuộc giao dịch này, với Đường Tuấn là cực kì không công bằng. Mà như ý Mạc Lăng Thiên nói, vì cái gọi là thế giới, Đường Tuấn còn nhất định phải cúi đầu tiếp nhận ân đức này. Nếu như Đường Tuấn là người của thế giới Man Hoang, có lẽ thật sự đã bị hù dọa. Nhưng anh không phải người của thế giới này, kể cả thế giới bị hủy diệt, cũng không có tý xíu quan hệ nào với anh.
“Cậu!” Ba người Mạc Lăng Thiên ngơ ngẩn.
Sắc mặt Hồng Nhật Linh âm trầm, ánh mắt bùng lửa, nhấc chân lên, muốn bước thêm một bước.
“Cậu thử xem.” Đường Tuấn nói
Chân Hồng Nhật Linh lơ lửng giữa không trung, động cũng không dám động. Trong nhận thức, cậu ta cảm nhận được một loại nguy hiểm mãnh liệt. Loại nguy hiểm này, có thể đe dọa tính mạng của cậu ta.
“Đi thôi.” Thiên Nha giễu cợt, liếc mắt nhìn bốn người Hồng Nhật Linh, vỗ cánh bay đi.