“Điều này, điều này là xảy ra chuyện gì vậy?” Khắp khuôn mặt Trần Nhật Minh đều là vẻ khó hiểu.
Anh ta đã từng giao thủ với Trần Bá Phước và với vị sư tổ Hình Ý Quyền kia, nhưng chưa từng có loại tình huống thế này phát sinh.
“Đây là khí tràng!” Đường Tuấn thản nhiên nói.
“Khí tràng?” Trần Nhật Minh thì thào đọc lại hai chữ này, chợt ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Đường Tuấn, nói: “Tôi nhớ ra rồi. Sư tổ của tôi từng nói qua, võ công khi đạt tới cảnh giới cao thủ tông sư xuất thần nhập hóa thì có thể dựa vào khí tràng để ảnh hưởng tới ý chí tinh thần của người khác. Ôi, cái này chẳng phải là nói anh đã là cao thủ tông sư sao?”
Đường Nghiêu gật đầu, bây giờ khí tràng của anh ta cũng chỉ có thể ảnh hưởng tới người bình thường và võ giả nội lực mới vào. Anh ta chậm rãi nói: “Đúng vậy, cậu chỉ cách nội lực chỉ khoảng một bước. Hôm nay, cậu và tôi có duyên với nhau, tôi sẽ giúp cậu bước qua một bước này!”
Lúc nói chuyện, Đường Tuấn đã bước ra một bước. Ngay sau đó, bàn tay của anh dẫn theo một luồng khí lực nhu hòa trùm lên trán của Trần Nhật Minh. Chân khí nhu hòa giống như dòng nước trút xuống từ trong lòng bàn tay của anh, tràn vào bên trong cơ thể của Trần Nhật Minh.
“Thể hồ quán đỉnh!” Ở bên cạnh, Quách Thịnh Minh thấy vậy, hơi nghẹn ngào kêu lên.
Anh ta nhìn về phía Trần Bá Phước, tên nhóc này thật đúng là chó ngáp phải ruồi mà. Có một vị cao thủ tông sư quán đỉnh cho anh ta, có thể giúp Trần Nhật Minh rút ngắn mấy tháng khổ công luyện tập. Chẳng những thế, lúc quán đỉnh, chân khí của tông sư còn đi qua khắp người của Trần Nhật Minh. Việc này gần giống như giúp anh ta rửa sạch kinh mạch và xương cốt ngũ tạng trong người, đối với sự lĩnh hội cảnh giới Chân Khí sau này của anh ta cũng có lợi hơn!
Thể hồ quán đỉnh, vốn là một loại cách thức mà những thế gia võ đạo bồi dưỡng cho con cháu trẻ tuổi của họ. Giống như hàng ngũ của Mục Phương, chỉ sợ từ lúc ba bốn tuổi đã có tông sư thậm chí là cao thủ Thần Hải dùng chân khí giúp anh ta quán đỉnh. Bản lĩnh quán đỉnh này vô cùng tài giỏi, cũng chỉ có thực lực của cao thủ tông sư cao cường mới dám làm như vậy, nếu không thì trái lại sẽ tạo thành thương thế không thể bù đắp với kinh mạch của người bị quán đỉnh.
Trần Bá Phước cũng từng nghe qua chuyện quán đỉnh, kích động tới mức đỏ bừng mặt mày, thân thể cũng hơi run rẩy.
Lúc này Trần Nhật Minh đã rơi vào trạng thái quên hết mọi thứ, ánh mắt của anh ta hơi nhắm lại, tâm thần cũng theo chân khí của Đường Tuấn đi khắp trong cơ thể. Lúc này, kinh mạch đang vô cùng phức tạp đã hiện ra vô cùng rõ ràng trước mắt anh ta, để anh ta càng thấy rõ ràng con đường tu luyện sau này.
Đồng thời, từng sợi kình khí cũng đang sinh ra trong kinh mạch của anh ta, theo nhịp đập trái tim mà vận chuyển toàn thân.
Qua khoảng mười phút, Đường Tuấn mới thu hồi bàn tay. Trên mặt của anh hiện lên vẻ mệt mỏi, thể hồ quán đỉnh cần cao thủ tông sư phải nắm chắc sự kỳ diệu của chân khí tới mức cao nhất, cũng tạo thành gánh nặng rất lớn đối với tinh thần. Cũng là sau khi anh được nhìn thấy nhập thần rồi mới dám làm như vậy.
“Thầy Đường.” Đường Tuấn vừa mới ngồi xuống, Trần Bá Phước “bùm bụp” một tiếng quỳ rạp xuống trước mắt của anh, trong giọng nói tràn ngập vẻ kích động và cảm kích, nói: “Cảm ơn thầy Đường giúp đỡ, hôm nay đã có ơn lớn với con trai tôi. Cả đời này, nhà họ Trần tôi cũng sẽ không quên!”
Lúc này, Trần Nhật Minh cũng mở mắt ra. Thân thể cũng hơi cảm nhận được, chỉ thấy lực lượng trong thân thể đang liên tục tuôn ra. So với trước đó phải mạnh mẽ hơn không chỉ ba bốn lần!