"Tôi không tin.”
Lục Tín Vỹ cắn răng. Bọn họ đến từ ngoại vực thế giới Tinh Hà, miệt thị thế giới Man Hoang này, làm sao lại thua được.
"Tôi cũng không tin.” Kim Linh Chi cũng nói.
Sắc mặt những người khác đều lạnh thấu xương, liên thủ một lần nữa..
Nhưng lần này tu vi của Đường Tuấn biểu hiện ra càng đáng sợ, một chưởng đánh qua, địa hỏa thủy phong mãnh liệt, dường như có rất nhiều lực lượng pháp tắc đồng thời bị thôi động.
Chỉ một chưởng, mấy người Lục Tín Vỹ đã thua, hơn nữa thua thật thê thảm, bọn họ giống như chó chết nằm rạp trên mặt đất, chỉ có bắp thịt trên mặt còn có thể động đậy.
“Cái này.” Lương Hoành Tín kinh hãi tột cùng. Tên nhóc này có phần quá cường hãn rồi.
Đường Tuấn đi qua, nhìn xuống mấy người nói: “Nói cho tao biết một chút tin tức hữu dụng.”
"Mày mơ tưởng, chúng tao là người của ngoại vực thế giới Tinh Hà, sao có thể cúi đầu trước loại người man di như mày. Mày có bản lĩnh thì giết tao đi, đến lúc đó tộc nhân của chúng tao sẽ san bằng các người ở đây, diệt đi chín họ nhà các người.” Người kia không những không sợ, ngược lại còn ra uy danh uy hiếp Đường Tuấn.
"Đường Tuấn, cậu đừng có mà làm loạn.” Lương Hoành Tín lại lên tiếng cảnh cáo.
Trong mắt Đường Tuấn hiện ra sát khí, đến giờ này mà những người này còn lớn lối như thế, anh trầm giọng nói: "Đã là vậy thì các người đi chết đi.”
Nói xong, trong ánh mắt không dám tin của người kia, Đường Tuấn đạp xuống một cước, giẫm mạnh vào đầu anh ta, đến Thức Hải Tinh Thần cũng không còn sót lại.
"Người tiếp theo.”
Đường Tuấn đến chỗ một người khác hỏi: "Có tin tức gì, nói cho tao biết.”
Người kia thấy đồng bọn đầu óc nát bét, cơ thể lúc này run rẩy không ngừng nói: "Mày, mày nằm mơ.”
"Tao thật bội phục dũng khí của bọn mày. Có điều, tạm biệt.”
Đường Tuấn lại đạp một cước giẫm nát đầu người này không chút lưu tình.
Anh ra tay không chút suy nghĩ, những người này im lặng chính là muốn đồ sát chín họ nhà anh.
"Ma đầu, bọn tao là sẽ không khuất phục. Tộc nhân sẽ tiêu diệt tinh cầu này, báo thù cho bọn tao.” Kim Linh Chi hô.
"Vậy mày cũng đi chết đi.”
Đường Tuấn thoắt một cái, một luồng chớp đã xông thẳng vào mi tâm của Kim Linh Chi, đem tinh thần của cô ta siết chết một cách nhanh chóng.
"Tôi nói.” Lúc này, cuối cùng có kẻ cảm thấy sợ, âm thanh run rẩy, nói rõ ràng một vài chuyện.