Bà Độc nghiêm túc gật đầu, nói: “Vậy chỉ còn cách này thôi. Bà già rồi tự biết bản thân nếu đi theo các cháu sẽ trở thành gánh nặng, đến lúc đó trên đường đi làm phiền cháu giúp đỡ con bé nhiều hơn.”
Hoàng Tiểu Nam nghe vậy, trong đôi mắt đẹp lóe lên vẻ vui sướng. Chẳng phải điều này có nghĩa là cô và Đường Tuấn có thể ở cùng nhau trong một khoảng thời gian dài rồi sao.
“Ngày mai xuất phát rồi, hôm nay Tiểu Nam nghỉ ngơi sớm một chút nhé.” Đường Tuấn nói với Hoàng Tiểu Nam.
Hoàng Tiểu Nam gật đầu đồng ý.
Sau khi tắm rửa và thay quần áo khác xong, Đường Tuấn lái xe rời khỏi biệt thự số 1 núi Công viên Xanh.
Trên đường đi, Lý Ngọc Mai gửi một tin nhắn đến cho anh: “Chúc chuyến đi đến Dược Y Cốc của anh gặp may mắn. Chuyện đêm hôm đó anh không cần phải bận tâm, tôi sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm đâu.”
Đường Tuấn sờ mũi, cảm thấy hơi xấu hổ, đọc tin nhắn làm anh không khỏi nhớ tới buổi tối điên cuồng mấy ngày trước.
Anh bày tỏ nỗi lòng với Lý Ngọc Mai, nói về xuất thân nhà họ Đường của mình, cùng với mối thù hận đang phải gánh vác đều nói cho cô biết.
Sau đó không biết tại sao hai người lại quấn quýt cùng một chỗ. Cuối cùng, hai người còn phá bỏ phòng tuyến cuối cùng.
Sau chuyện này, dáng vẻ Lý Ngọc Mai tỏ ra phóng khoáng không đề cập tới khiến cho Đường Tuấn ngược lại có chút không biết nên làm gì.
Đường Tuấn chỉ trả lời hai chữ trên điện thoại di động: “Được rồi.”
Anh vỗ đầu, cảm thấy có hơi nhức đầu. Anh chưa từng nghĩ tới việc sẽ phát sinh chuyện thân mật như vậy cùng Lý Ngọc Mai, hơn nữa quan trọng hơn anh còn là người đàn ông đầu tiên của cô.
Nếu nói trong lòng Đường Tuấn không có gánh nặng thì tuyệt đối là giả. Thế nhưng nếu bởi vì chuyện này mà muốn anh chia tay Mộ Dung Lan thì anh cũng không làm được.
Sau khi yên lặng một lúc lâu, Đường Tuấn vẫn không nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề này, anh chỉ có thể tạm thời không nghĩ tới nó nữa mà thôi.
Nửa tiếng sau, Đường Tuấn dừng xe ở một quán trà trong thành phố, sau đó đi thẳng lên tầng hai.
Tuy rằng quán trà này ở trong thành phố nhưng vị trí lại vô cùng yên tĩnh, quán trà được trang trí theo phong cách cổ xưa, là một nơi thích hợp để uống trà nói chuyện phiếm.
Tầng hai của quán trà vắng vẻ, chỉ có một người đàn ông đang ngồi. Vẻ mặt của người đàn ông đó nhìn thoáng qua có hơi hốc hác, túi mắt đen sì, lông mày nhíu chặt, dường như đang có nhiều tâm sự buồn phiền.
Người này chính là Mao Lương, lúc trước Đường Tuấn từng được Lê Chí Hùng giới thiệu thay anh ta chữa khỏi chứng đau đầu cho người này.