"Châu chấu đá xe."
Ngự Tôn Giả cười nhẹ, sau đó ông ta ưỡn ngực lên thở ra một hơi.
Bùm bùm bùm.
Cột lửa đột nhiên chuyển phương hướng, tốc độ nhanh hơn ba phần so với lúc lao tới, bắn về phía Mặt Trời.
"A a a!"
Trong Mặt Trời, vang lên tiếng kêu đau đớn của Chu Tước Thần Quân.
Trên Mặt Trăng có thể thấy ngực của Chu Tước Thần Quân đang tắm trong biển lửa bị xuyên thủng, xuất hiện một lỗ đen lớn trông cực kỳ gớm ghiếc.
"Đây là đạo cơ bất khả chiến bại của ông, hoá ra chỉ có như vậy."
Ngự Tôn Giả chế nhạo. Ông ta đưa tay ra và nắm nhẹ Mặt Trời.
Mặt Trời đột nhiên thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một hạt lửa rơi vào trong lòng bàn tay của Ngự Tôn Giả.
"Đây có phải là tận thế không?"
Thời điểm Mặt Trời biến mất, Trái Đất chìm vào bóng tối, tất cả mọi người bắt đầu hoảng sợ.
"Sự ngu dốt của con người."
Ngự Tôn Giả nghe thấy tiếng khóc thét, tiếng kêu sợ hãi phát ra từ Trái Đất thì vẻ khinh bỉ trên mặt ông ta càng đậm hơn. Ông ta nhìn vào hạt lửa trên tay mình.
Trong hạt lửa, một con chu tước đang bay trong ngọn lửa, nhưng nó không thể thoát ra khỏi không gian bên trong hạt.
"Cuộc chiến của con thú bị mắc kẹt."
Một tay Ngự Tôn Giả cầm hạt lửa, ánh mắt nhìn về phía Mặt Trăng.
Ông ta bước một bước, ngay sau đó xuất hiện trên Mặt Trăng.
"Chu Tước Thần Quân."
Ba người Đường Tuấn, Nguyệt Nga Tiên Tử, Triệu Huyền đều hét lên đầy. Bọn họ thực sự không thể ngờ rằng Chu Tước Thần Quân, người hợp nhất hai thành một với Mặt Trời lại bị đánh bại như vậy.
Thực lực của Ngự Tôn Giả rốt cuộc đáng sợ đến mức nào, chẳng lẽ đã thăng cấp Thiên Quân rồi sao?
"Thu làm yêu sủng cũng không tồi."
Ngự Tôn Giả cười nhẹ.
Chu Tước Thần Quân trong hạt lửa cũng nghe thấy lời của Ngự Tôn Giả càng dùng lực đập vào bức tường của hạt lửa. Muốn ông ta làm yêu sủng điều này là một sự sỉ nhục rất lớn đối với tự tôn của ông ta và nó sẽ không bao giờ xảy ra.
Ngự Tôn Giả khinh thường nói: "Thực lực yếu, ngươi chỉ đáng làm kẻ phụ thuộc của cường giả."
Triệu Huyền nghiêng người về phía Đường Tuấn, Ngự Tôn Giả lập tức nói: “Tiểu ma đầu của cung Vạn Diệu, đừng giở trò trước mặt tôi. Nếu để cậu mang bọn họ rời khỏi tay tôi thì chẳng phải tôi quá vô dụng rồi sao."
Vừa dứt lời, Triệu Huyền cảm thấy như bị bóp nghẹt, như thể không gian đang gạt bỏ anh ta.
Trong lòng Triệu Huyền thở dài biết rằng trốn chạy cũng không được nữa.
Trong đan điền của Đường Tuấn.