Yến Đình Khôi sững sờ, sau đó không khỏi nhếch mép: "Lấy Chân Khí Cảnh khiêu chiến với Thần Hải Cảnh ư, cậu đúng là kiêu ngạo và ngu dốt giống anh ta.”
Tàng Khánh khẽ cau mày, nghiêm nghị nói: "Thu kiếm của cậu về."
Vu Khải Công chế nhạo, ngay cả anh ta cũng không ngờ Hàn Bảo Long lại kiêu ngạo như vậy. Vậy mà cậu ta lại dám lấy tu vi Chân Khí Cảnh để khiêu chiến với Thần Hải Cảnh. Loại chuyện như này cũng đã từng xảy ra, nhưng người thành công thường là những thiên tài võ thuật, những người đã được tích lũy kinh nghiệm từ nhỏ, chứ không phải loại võ thuật nửa chừng như Hàn Bảo Long.
“Tôi nhất định sẽ giết Yến Đình Khôi.” Hàn Bảo Long giữ thanh kiếm vững vàng, nói ra từng câu từng chữ.
“Tàng Khánh, chắc ông cũng không phản đối chứ. Là cậu ta tự mình tìm đến cái chết, không phải tôi cậy lớn bắt nạt bé.” Vu Khải Công nhìn Tàng Khánh giễu cợt.
Đôi lông mày của Tàng Khánh toát lên sự tức giận, rõ ràng là bị hành động của Hàn Bảo Long làm cho bực tức, anh ta oán hận nói: "Tự mình xử lí cho tốt.”
Nói xong, Tàng Khánh kéo Hoàng Phủ Ngọc sang một bên. Vào lúc này, anh ta không có lý do gì để ngăn cản nữa.
Mặc dù bốn cô gái, Lý Ngọc Mai, Mộ Dung Lan, Hoa Tiểu Nam và Hoàng Phủ Ngọc, biết khoảng cách cảnh giới giữa Hàn Bảo Long và Yến Đình Khôi là rất lớn, nhưng bọn họ cũng không ngăn cản. Bởi vì bọn họ biết nếu Đường Tuấn ở đây cũng sẽ làm như vậy.
“Yến Đình Khôi, đừng làm mất mặt Vu Môn.” Vu Khải Công lạnh nhạt nói.
Yến Đình Khôi cung kính đáp: "Cậu ta nhất định phải chết."
“Ừ.” Vu Khải Công nhẹ gật đầu, đồng thời bước sang một bên.
"Lấy Chân Khí Cảnh để thách đấu Thần Hải Cảnh ư, người này đúng là điên rồi."
"Cho dù là người của Kiếm Môn như Vương Thanh An, tại Chân Khí Cảnh tối cao khi đấu với Thần Hải Cảnh cũng bất phân thắng bại. Chẳng lẽ anh ta nghĩ mình còn mạnh hơn cả Vương Thanh An ư?”
Đa số những người xung quanh đều là đệ tử của thế gia ẩn cư, không hiểu tại sao lúc này lại buông lời chế giễu một cách kỳ lạ.
Yến Đình Khôi giễu cợt nói: "Tôi sẽ không dùng thủ đoạn di chuyển của Thần Hải Cảnh mà chỉ đứng đây so tài với cậu thôi, không người khác lại nói tôi bắt nạt cậu. Chủ nhân của cậu cũng chết rồi, để tôi tiễn cậu đi tìm anh ta.”
Hàn Bảo Long mắt điếc tai ngơ, cậu ta cầm kiếm xông về phía trước.
Ngay sau khi thanh kiếm được đâm ra, một dòng nước màu vàng dường như phảng phất quanh lưỡi kiếm, bên trong dòng nước này ẩn chứa sự ăn mòn, chết chóc và thất bại.
Kiếm chưa đến mà Yến Đình Khôi đã cảm thấy da đầu mình tê dại, máu khắp người như lạnh đi.
“Một kiếm này không thể đỡ được.” Yến Đình Khôi suy nghĩ trong lòng. Ông ta muốn bay lên để tránh thanh kiếm này, nhưng khi thử dùng nó thì lại phát hiện ra nguyên khí của cánh tay lúc này không nghe theo lời mình, tựa hồ như đang bài xích ông ta.
“Kiếm Vực.” Trong lòng Yến Đình Khôi vô cùng khiếp sợ