A Bơ Nhung và những người khác nghe xong thì chết lặng, nhưng họ cũng đã hiểu đại khái về núi Chứa Chan Tiên Cảnh này rồi. Tóm lại một câu là núi Chứa Chan Tiên Cảnh rất mạnh, mạnh đến nỗi Long Vương cũng phải vô cùng kiêng dè.
Ba A Đốp lập tức nhìn về phía Đường Tuấn, ánh mắt lóe lên. Đường Tuấn có thể trấn áp rất nhiều ẩn cư thế gia và cổ phái, được ca tụng là nhân vật đệ nhất trong thế hệ trẻ tuổi. Nhưng đối mặt với một thanh niên có khả năng xuất thân từ núi Chứa Chan Tiên Cảnh, e rằng vị trí đệ nhất này cũng khó mà giữ nổi.
A Bơ Nhung và những người khác dường như cũng nghĩ đến điều này, một vài người sợ Đường Tuấn bị kích động sẽ xông ra ngoài phân cao thấp với đối phương, nên nhỏ giọng nói: "Ngài Đường, đối phương đến từ núi Chứa Chan Tiên Cảnh. Tài nguyên và bối cảnh bẩm sinh cực kỳ hùng mạnh, chúng ta cứ chờ xem thế nào đã.”
Đường Tuấn không khỏi có chút buồn cười, nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Bất kể là Chu Hoa Kiện, Long Vương hay cậu trai trẻ khả năng cao là người của núi Chứa Chan Tiên Cảnh kia, tuy cuộc giao chiến của ba người họ phát ra âm thanh cực lớn, nhưng tinh lực của từng người đều còn rất dồi dào, hiển nhiên thời cơ chưa đến. Huống hồ gì lúc này thật sự không thích hợp để anh ra tay, bên trong biển ý thức của anh đang sôi trào sùng sục, ngọc trụ thần bí không ngừng lắc lư, dường như đang muốn thoát khỏi sự kiểm soát của anh rồi.
“Rốt cuộc hồ Toong Đam này là nơi như thế nào?” Ba A Đốp, A Bơ Nhung và còn một vài đệ tử đi theo Chu Hoa Kiện đến tận đây, ai nấy vẻ mặt đều vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Hồ Toong Đam nằm ở một nơi hoang vu hẻo lánh ở Kon Tum, ở đây ngoài hồ Toong Đam này ra thì không còn nơi nào đáng để người ta nhắc đến nữa. Nhưng cảnh tượng hiện ra trước mắt họ thật sự có chút giống với cảnh vật trong thần thoại.
Hàng vạn hào quang từ trong không trung trút xuống như thác nước đã ngừng lại, nhưng mặt đất bốn bề xung quanh nơi hoang vắng này dường như cũng bị ảnh hưởng, bừng lên sức sống không gì sánh được, trong phạm vi vài cây số đã biến thành ốc đảo riêng biệt, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cây cối dường như đã trải qua cả vài chục năm, lớn thành những cây cổ thụ sừng sững giữa trời. Một cung điện to lớn với phong cách cổ kính bay lên khỏi mặt hồ Toong Đam, lơ lửng trên không trung, tạo thành một bóng đen lớn phản chiếu xuống mặt nước.
Nguyên khí trời đất cuồn cuộn như thủy triều, những gợn sóng lăn tăn dập dờn từ bốn phía cung điện lan ra ảnh hưởng đến môi trường chung quanh.
“Tôi từng thấy trong sách cổ có ghi chép lại miêu tả của những những người tu luyện về tiên cảnh lúc cổ xưa, nơi này tuy không được khoáng đạt như tiên cảnh, nhưng cũng không kém xa là mấy, đó thật sự là phúc địa sao? Nhưng, làm sao nó lại xuất hiện ở đây chứ? Lẽ nào hồ Toong Đam thật sự là nơi còn sót lại của tiên nhân thời cổ?” Thân hình vạm vỡ của Ba A Đốp chợt rung nhẹ, anh ta tự lẩm bẩm một mình.
Còn một vài đệ tử của Chu Hoa Kiện, ánh mắt của bọn họ càng thêm rực rỡ: “Hóa ra đây chính là cơ duyên thành đạo mà thầy đã nói đến! Nếu như thầy thành đạo, vậy thì chúng ta cũng sẽ có thể cùng hưởng phúc, nói không chừng còn có thể được thơm lây!”
Một, hai tên đệ tử tham lam lặng lẽ nhìn về phía Đường Tuấn, nhỏ giọng nói: “Tới lúc đó, bất kể đối phương có là Đạo Thể hay Long Vương gì đi chăng nữa, thì tất cả đều phải khuất phục dưới tay sư phụ!”
Vào lúc này, không biết có bao nhiêu người trong lòng đang cảm thấy xốn xang!
Cảnh tượng trước mắt họ thật nằm ngoài sức tưởng tượng, theo họ thấy, chỉ có chốn tiên cảnh trong truyền thuyết mới có thể đẹp được như vậy.