Giọng nói này già nua vô cùng, người nói chuyện dường như không có bao nhiêu sức lực. Nhưng từ lúc những lời này vang lên, bàn tay của Đường Tuấn khẽ run. Ánh mắt anh trở nên ngưng trọng, cuối cùng rút tay về.
"Long Vương."
Đám người Thanh Liên, Khang Vĩnh Sơn cảm thấy như vừa đi một chuyến quỷ môn quan về vậy. Nhưng khi nghe thấy giọng nói này, bọn họ đều vội áp chế không cam lòng và sợ hãi, cung kính chào người trong lối đi kia.
Rồng có vảy ngược, chạm vào là chết!
Cả tổ chức Nghịch Luân này, người có thể xưng là Long Vương cũng chỉ có ông cụ sáng tạo ra tổ chức mà thôi!
"Mời Long Vương ra tay!" Đám người Thanh Liên vươn tay mời.
Hơn mười người trẻ tuổi trong Nghịch Luân bị một người đánh bại. Đây là nỗi nhục lớn vô cùng. Đám người Thanh Liên chỉ có thể đặt hi vọng vào Long Vương thay bọn họ đòi lại mặt mũi.
Cộp! Cộp! Cộp!
Tiếng bước chân vang lên, một ông cụ già nua xuất hiện trước mắt mọi người. Ông ta rất tinh tráng, tuy râu tóc bạc trắng nhưng tinh thần chẳng khác gì đàn ông ba mươi đương tuổi tráng niên, thậm chí càng mạnh mẽ hơn. Lưng ông ta thẳng tắp, dáng người đoan chính. Ông ta như ánh mặt trời vậy, vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm, khiến đám người chú ý.
Ông cụ này chính là Long Vương!
Người mạnh nhất Nghịch Luân! Thần thoại năm xưa của giới võ đạo nước Việt Nam!
"Đủ rồi!" Nghe đám người Thanh Liên cầu xin, Long Vương nhướng mày, không vui quát mắng: "Chỉ có trẻ con đánh nhau thua mới về mách bố mẹ thôi! Các cậu là thành viên của Nghịch Luân, có cừu có oán tự mình báo đi, không có năng lực thì cút khỏi đây! Các cậu không xấu hổ tôi còn biết xấu hổ đây này!"
Tuy mỗi người trong đám Thanh Liên và Khang Vĩnh Sơn đều là thiên tài, kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng Long Vương vừa nổi giận, bọn họ còn chẳng dám lên tiếng phản bác, chỉ cúi đầu thấp hết mức có thể!
"Cậu bạn nhỏ, làm anh chê cười rồi!" Long Vương thở dài, nói với Đường Tuấn.
Đường Tuấn lắc đầu, anh cam nguyện duy trì tôn trọng với ông cụ trước mặt. Năm đó giới võ đạo nước Việt Nam rối loạn, thế gia và tông môn khắp nơi đều sinh ra ý tưởng vung tay giải quyết. Là ông cụ trước mặt dùng lực lượng một người chinh chiến mọi nơi, hàng phục tông môn và thế gia.
Chùa Bái Đính phong sơn! Nhà họ Từ, nhà họ Vũ và các thế gia võ đạo khác cam tâm an phận trong một góc! Trần Tùng n của núi Yên Tử cam đoan không rời núi! Hơn mười năm giới cổ võ không xảy ra gì khác thường đều có bóng dáng ông cụ này phía sau. Nếu không nhờ Long Vương hào hiệp dùng võ chế ước thì ranh giới giữa giới võ đạo và người thường sẽ không rõ ràng như vậy, thậm chí có lẽ sẽ xảy ra nhiều sự kiện nguy hiểm!
Long Vương phất tay, ý bảo đám người Thanh Liên giải tán. Cuối cùng trong không gian rộng lớn này chỉ còn ông cụ và Đường Tuấn.
Long Vương nhìn Đường Tuấn, cảm khái vô cùng: "Thiên Nhân Thần Cảnh chưa tới ba mươi tuổi! Đúng là kỳ tài ngút trời nha. So ra thì Nhóc Long kém anh nhiều lắm."