Đám đông Việt Nam bên dưới sắc mặt tái mét, bọn họ đều rất tức giận. Có vài người chợt nhớ lại lời nói của Đường Tuấn, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Là trùng hợp sao?
Sắc mặt Phương Nguyên Minh càng thêm khó coi như thể bị người khác đánh mấy bạt tai. Vừa rồi anh ta đã phân tích rất mạch lạc rõ ràng và chắc chắn rằng Long Vương sẽ thắng, nhưng bây giờ nghĩ đến điều đó lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Muốn chặn đường Việt Nam lọt vào top mười Tiên Bảng, ông đã hỏi tôi Phương Nguyên Minh chưa?”
Phương Nguyên Minh ủ rũ liếc nhìn Đường Tuấn, rồi sau đó bay lên bầu trời chặn đường Long Vương.
“Long Vương! Ông xuống đi. Ở đây có tôi rồi.” Phương Nguyên Minh nói với Long Vương.
Long Vương giữ chặt cánh tay và gật đầu với Phương Nguyên Minh, rồi sau đó bay đi. Ông ta bị thương khá nặng, cần phải nhanh chóng chữa trị, nếu không thì sẽ để lại di chứng.
“Phương Nguyên Minh! Tốt lắm!” Võ Đằng Trị nhìn Phương Nguyên Minh và khen ngợi: “Trong thế hệ trẻ Việt Nam, chỉ có anh là miễn cưỡng chấp nhận được, có tư cách nhận một kiếm của tôi.”
Phương Nguyên Minh khá thoải mái và nói chuyện khách sáo hơn: “Ông Võ Đằng! Mời!”
Võ Đằng Trị cầm cán dao, trầm giọng nói: “Nếu anh không cản được con dao này thì chắc chắn phải chết. Nếu anh cản được an toàn thì ít nhất anh có thể xếp hạng tám trên Tiên Bảng.”
Dứt lời, con dao của Võ Đằng Trị đã rút ra khỏi vỏ.
Xoẹt! Trên bầu trời lại một trận đao rải rác, vô cùng chói mắt.
Chỉ nghe thấy giữa môi của Phương Nguyên Minh bật ra tiếng hét nhỏ, lòng bàn tay bên phải bỗng bay lên và rồi trong phút chốc bộ đồ trở nên tan tành. Cánh tay của anh ta thô gấp ba lần một người đàn ông trưởng thành, và bên trên được bao phủ bởi những lớp vảy dày đặc, lấp lánh dưới ánh mặt trời và ánh sáng của đao.
Anh ta đưa tay ra và cầm lấy ánh sáng đao nhanh như chớp.
Xoẹt. Ánh sáng đao có hình không có chất, nhưng giây phút này lại truyền ra tiếng nát vụn.
Cuối cùng, ánh sáng đao tản đi, lòng bàn tay của Phương Nguyên Minh trở lại bình thường. Trong lòng bàn tay của anh ta xuất hiện thêm một vết máu nhỏ.
“Cánh tay Long Lân. Hôm đó quả kỳ lạ mà anh ăn chính là quả Long Lân!”Võ Đằng Trị thu đao lại, sắc mặt thay đổi.
Phương Nguyên Minh vùng dậy quá nhanh, rất nhiều người chỉ biết anh ta từng ăn quả kỳ lạ, nhưng không biết quả kỳ lạ mà anh ta đã ăn cụ thể là thứ gì.
Phương Nguyên Minh gật đầu và nói: “Là nửa quả Long Lân.”
Những người Việt Nam bên dưới lộ vẻ vui mừng và thấy vinh hạnh. Quả Long Lân là quả kỳ lạ trong truyền thuyết, nghe nói nếu như luyện thành đan dược thì có thể khiến họ đi vào cảnh giới Bán Bộ Hóa Thần. Cho dù Phương Nguyên Minh có ăn nửa quả, chắc chắn cũng sẽ luyện được đạo cơ thâm hậu, tương lai mong muốn được xưng Thần.
Võ Đằng Trị nói: “Chả trách có thể cản được một đao của tôi. Thêm ba năm nữa, Việt Nam sẽ tôn trọng anh.”
Phương Nguyên Minh nói: “Cảm ơn ông Võ Đằng.”
Võ Đằng Trị nói: “Anh có thực lực này, xem ra Việt Nam vẫn có người. Nhưng hôm nay tôi còn đến vì một chuyện khác.”