Mộ Dung Lan ngơ ngác nhìn theo một lúc lâu, sau đó mới lấy lại tinh thần. Cô nhìn về phía chú Phúc vẫn còn mất hồn mất vía, đột nhiên hỏi nói: “Chú Phúc, Đạo Thể mà hai người vừa nhắc đến là gì? Rất lợi hại sao?”
Ông cụ Mộ Dung, Mộ Dung Hà cũng nhìn về phía chú ấy, hiển nhiên là cảm thấy hứng thú với cái gọi là Đạo Thể có thể ép lùi nhà họ Tôn. Chú Phúc thở dài, nhìn phía chân trời, buồn bã nói: “Không phải rất lợi hại. Mà là vô địch trong tất cả các cảnh giới.”
Lời vừa dứt, ba người nhà họ Mộ Dung đã lập tức ngây ra như tượng đá, cuối cùng không thốt lên được nửa chữ.
Nửa tiếng sau, xe Đường Tuấn dừng lại trước một câu lạc bộ ở phía đông của thành phố Hà Nội. Bước xuống xe, Đường Tuấn đã nhìn thấy một cô gái đứng ở trước cửa câu lạc bộ. Cô gái mặc bộ đồ thể thao màu trắng, ngũ quan tinh xảo, trên người tỏa ra vài phần lạnh nhạt, làm người khác không dám đến gần, mái tóc dài cột thành đuôi ngựa cột ở sau đầu. Đây chính là vệ sĩ của Hoàng Phủ Ngọc, đến nay Đường Tuấn vẫn chưa biết được tên của cô ta.
“Đi theo tôi.” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhìn thấy mái tóc lấm tấm bạc của Đường Tuấn, thì ở sâu trong đôi mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, nhưng bị che giấu rất nhanh. Cô ta hờ hững nói xong một câu, quay người đi vào bên trong câu lạc bộ.
“Đúng là bà chủ nào thì sẽ ra kiểu cấp dưới đó.” Đường Tuấn xoa mũi, khẽ cười nói.
Cô gái cột tóc đuôi ngựa đi phía trước nghe anh nói vậy, bước chân hơi khựng lại, nhưng trên mặt hiện ra vẻ không vui. Tuy rằng một lát sau đã tiếp tục bước lên phía trước, nhưng vẻ mất kiên nhẫn trên khuôn mặt lạnh băng của cô ta đã sâu hơn ba phần.
Vài phút sau, cô gái cột tóc đuôi ngựa đẩy một cánh cửa ra, Đường Tuấn vừa theo vào trong, đã thấy được Hoàng Phủ Ngọc đứng ở bên cửa sổ. Hoàng Phủ Ngọc mặc áo sơmi gọn gàng như những người phụ nữ thành đạt, phía dưới là chiếc quần jean màu xanh lam, đôi chân thon dài thẳng tắp dẫm lên đôi giày cao gót màu bạc, tạo thành một bức tranh phong cảnh động khiến ai vừa nhìn cũng sẽ bật ngón cái. Kiểu phụ nữ này chỉ cần vừa nhìn lướt qua bóng lưng là đã đủ làm cho chín mươi phần trăm đàn ông động lòng.
Hoàng Phủ Ngọc không có ý quay người, Đường Tuấn đành phải tự mình bước lên phía trước, sóng vai nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ với cô ấy. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa thấy vậy, hơi nhíu mày, lộ ra vẻ chán ghét.
Căn phòng này là tầng cao nhất của câu lạc bộ, đứng ở trước cửa sổ sát đất sẽ có thể nhìn thấy khung cảnh ngựa xe như nước và những tòa nhà chọc trời bên ngoài, gần đến mức cứ như vừa vươn tay là có thể nắm chặt chúng trong tay vậy.
“Cha mẹ tôi chết sớm, chết vì bị ám sát. Khi họ chết tôi cũng có mặt. Máu tươi ấm áp bắn tung tóe lên người và lên mặt của tôi, suýt nữa tôi cho rằng tôi sẽ chết ở chỗ đó.” Trên khuôn mặt luôn cứng rắn của Hoàng Phủ Ngọc đã hiện ra vẻ đau thương, cô ấy đưa tay vuốt mặt mình, tựa như là có thể chạm được máu tươi năm đó.
“Tôi giết tên đó. Nhân lúc anh ta không chú ý, tôi đã dúng khẩu súng mà cha tôi giấu trong túi.” Bỗng nhiên, vẻ mặt Hoàng Phủ Ngọc đã trở nên lạnh băng, nói: “Khi đó tôi đã bắt đầu hiểu ra, muốn bảo vệ điều mình yêu thương, nhất định phải có sức mạnh. Cho nên tôi liều mạng học tập, cuối cùng đã trở nên nổi bật hơn mọi người, quản lý tập đoàn Yên Hòa. Người chú họ đã thuê người giết cha mẹ tôi năm đó đã bị tôi dùng một mồi lửa đốt chết bảy người trong gia đình ông ta đó!”
Trái tim Đường Tuấn run rẩy, tựa như cảnh tượng đó dần hiện ra trước mặt anh vậy.