“Đây chính là nguyên thạch?” Đường Tuấn kinh ngạc nói.
“Đúng. Một khối nguyên thạch có thể cung cấp năng lượng cho người tu luyện Cảnh giới Nguyên anh tầm nửa tháng. Viên nguyên thạch này là thứ tôi để dành trước khi bị trấn áp.” Thủy Thanh Lam đại nhân nói: “Năng lượng loại nguyên thạch này mặc dù tinh khiết, nhưng cũng rất mạnh mẽ, chỉ có Cảnh giới Nguyên anh mới có thể hấp thu. Nếu có cho anh, anh cũng không hấp thu được.”
Thủy Thanh Lam đại nhân còn muốn mượn cơ hội mỉa mai Đường Tuấn một chút, không nghĩ tới khi anh ta vừa mới dứt lời, trong tay Đường Tuấn tản ra một luồng ánh sáng trắng lung linh lộng lẫy, luồng ánh sáng ấy đua nhau chui vào lòng bàn tay của anh, chỉ trong chốc lát, kích thước khối nguyên thạch kia nhỏ đi trông thấy.
Ồ.
“Năng lượng này quả nhiên tinh khiết hơn so với nguyên khí thiên địa.” Đường Tuấn cảm thán, trong mắt chứa một chút rung động. Chỉ bằng một công pháp nho nhỏ vừa rồi, anh đã cảm thấy tu vi của mình tăng lên một chút.
Thủy Thanh Lam đại nhân nhìn trợn mắt há hốc mồm: “Chỉ có cảnh giới Nguyên anh mới có thể hấp thu nguyên thạch, người tu hành cảnh giới Nguyên Đan như anh nếu như cưỡng ép hấp thu, có khả năng sẽ quá sức mà chết. Trừ khi thân thể của anh có lực lượng có thể so với cường giả cảnh giới Nguyên anh.”
Đường Tuấn cười cười, không nói tiếp, mà nhìn chằm chằm nguyên thạch trong tay, nói: “Anh nói bên trong Tinh Không Phi Chu còn một ngàn khối nguyên thạch đúng không.”
Lực lượng bây giờ của anh đã đạt đến cảnh giới Nguyên Đan viên mãn, trong thời gian ngắn không có cách nào để đột phá, chưa chắc có thể đạt tới cảnh giới Nhập Thần trong vòng năm năm. Nhưng giờ nguyên thạch đã cho anh một con đường mới để đột phá.
Miệng Thủy Thanh Lam đại nhân giật giật, lần này gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Được. Sau khi Hàn Bảo Long đấu xong với Liễu Mộc Thanh, anh hãy đưa tôi đi đến chỗ anh đặt Tinh Không Phi Chu.” Đường Tuấn nói.
Ba ngày sau.
Tại địa điểm Biển Đông gần núi Châu Thới, ngay lúc này, mặt trời đang dần nhô lên, ánh sáng của mặt trời từ mặt biển nở rộ. Ngọn núi này nhìn như nằm ở cuối đường chân trời, tận cùng của Trái Đất, bởi vậy nên được đặt tên là núi Châu Thới.
Trong ngày này, vô số người tu hành từ các quốc gia khắp mọi nơi đều đến. Trong đó có đại sư nước Nhật tinh thông nhẫn thuật, cũng có các đại sư từ Ấn Độ cùng nước Thái.
Đạt đến cảnh giới Thần Hải, người tu hành có thể ngự không bay đi. Nhưng một ngày này, tất cả các vị tu hành cảnh giới Thần Hải đều ngoan ngoãn đi bộ trên mặt đất, không dám ngự không bay đến. Với tình hình ngày hôm nay, người nào dám ngự không đến lập tức sẽ trở thành đối tượng bị mọi người công kích, chỉ có cao thủ đạt đến cảnh giới Nguyên Đan mới có dũng khí ngự không để đi đến.
“Châu Thới chân nhân, lần này thế mà ông lại lộ mặt. Hôm nay cả núi Châu Thới trăm dặm đều là của phạm vi địa bàn thế lực của ông, Kiếm Thánh cùng người phía sau tổ chức Heaven kia muốn ở trên núi Châu Thới quyết đấu, ông giống như là chủ nhà, nên tận lực hoàn thành vai trò chủ nhân của mình.”
Một cái đình bên cạnh núi Châu Thới, có mấy người đang ngồi nói chuyện phiếm.
Trong đó một người gọi là Châu Thới chân nhân, chính là tu sĩ bản địa của núi Châu Thới, cũng là người mạnh nhất núi Châu Thới, tu vi đạt đến cảnh giới Thần Hải trung kỳ. Người ngồi xung quanh ông ta, tu vi mỗi người cũng đều là ở cảnh giới Thần Hải.