Đúng lúc này, bỗng nhiên có một nhân viên của hiệp hội bác sĩ xông vào, giọng gấp gáp nói: “Hội trưởng, các vị trưởng lão, có người thông qua tất cả bài kiểm tra cấp sáu, bây giời chuẩn bị muốn tham gia kiểm tra cấp bảy.”
Cát Thiên Ấn thản nhiên cười, nói: “Xem ra thật đúng là nói trúng rồi.”
Trong lòng Mạc Thiên Vấn bỗng nhiên có một loại dự cảm không lành liền hỏi: “Là ai vậy?”
“Dược Đường.” Nhân viên của hiệp hội bác sĩ nói.
Sắc mặt Mạc Thiên Vấn thay đổi đột ngột.
Sắc mặt của Cát Thiên Ấn và các trưởng lão cũng khẽ thay đổi, có một trưởng lão do dự nói: “Dược Đường? Không phải là vị đại trưởng lão nội cung của Độc Cô Cung sao. Nghe nói anh ta rất trẻ, hơn nữa y thuật cũng vô cùng lợi hại, đã thông qua sáu tầng tháp luyện hồn.”
Mạc Thiên Vấn cười lạnh một tiếng, nói: “Tháp luyện hồn tháp là kiểm tra của chính Độc Cô Cung, ai biết bọn họ có hay không gian lận?”
Khi hắn ta nói lời này nghiễm nhiên đã quên mất chuyện đề kiểm tra lần này mình đã được Cát Thiên Ấn giảng cho vài lần
Trưởng lão còn muốn nói tiếp nhưng Cát Thiên Ấn phất tay ngăn cản ông ta nói.
Cát Thiên Ấn trầm giọng nói: “Hôm nay là ngày Thiên Vấn thăng cấp bảy, tôi không muốn người khác cướp mất sự nổi bật của cậu ấy.”
Trưởng lão nói: “Nhưng mà hội trưởng, anh ta đã báo danh vào cuộc thi bác sĩ cấp bảy rồi, chúng ta không thể không đồng ý mà.”
Cát Thiên Ấn lấy ra một tờ giấy, lạnh lùng nói: “Hiệp hội bác sĩ của tôi luôn luôn công bằng, sẽ không cướp đoạt quyền lợi được tham gia kiểm tra của bất cứ người nào. Đề thi trên tờ giấy này chính là nội dung đề kiểm tra của người đó. Mọi người xem thử một chút, cảm thấy thế nào?”
Tên kia trưởng lão kia mở trang giấy ra, mấy trưởng lão khác cũng lại đó nhìn.
Chỉ nhìn thoáng qua, vẻ mặt của mấy trưởng lão đó đồng loạt biến đổi, có phẫn nộ, có kinh ngạc, có nghi hoặc.
“Hội trưởng, như vậy không hay lắm đâu. Đề thi này đề cập đến Linh Thể Tái Tố, là đề thi của cuộc thi bác sĩ cấp tám. Đừng nói là anh ta, cho dù là hiệp hội bác sĩ của chúng ta đây, đến nay cũng chưa người nào có thể đưa ra đáp án hoàn chỉnh cả.” Một vị trưởng lão trầm giọng nói.
Lấy đề thi của cuộc thi bác sĩ cấp 8 ra để kiểm tra bác sĩ cấp bảy, thật giống như lấy đề toàn cao cấp ra cho học sinh tiểu học vậy, hoàn toàn mất đi cái gọi là tính công bằng trong cuộc thi.
Mà Cát Thiên Ấn lấy ra đề thi này, ngay cả ông ta cũng không thể giải đáp.
Cát Thiên Ấn nói: “Nếu anh ta có thể cho ra đáp án, vậy tôi sẽ ngay lập tức đưa cho anh ta lệnh bài của bác sĩ cấp tám, như vậy là được rồi chứ. Nếu anh ta đã là đại trưởng lão được chấp nhận đặc cách của Độc Cô Cung, vậy thì thiết nghĩ bản lĩnh sẽ không thể kém được.”
Mấy vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, trong lòng có chút không hài lòng với cách làm của Cát Thiên Ấn.
“Được rồi.” Cát Thiên Ấn dù sao cũng là hội trưởng của hiệp hội bác sĩ, mấy vị trưởng lão kia cũng không muốn đắc tội với ông ta chỉ vì một người ngoài.
“Vậy để anh ta vào đi, tôi cũng muốn xem thử vài phần bản lĩnh của vị đại trưởng lão của Độc Cô Cung này.” Cát Thiên Ấn một lần nữa ngồi ở trên vị trí trung tâm, lạnh lùng nói.
Rất nhanh sau đó, Đường Tuấn đã được nhân viên công tác ở hiệp hội bác sĩ dẫn tới.