Tiếng nói phát ra trong tiềm thức kia đúng là giọng của Trần Tùng n, chỉ là tiếng nói của ông ta nghe có vẻ già đi rất nhiều, lộ ra một chút ý vị bi tráng giống như một ông già sắp gục ngã tới nơi rồi. Tuy nhiên Đường Tuấn cũng nhận ra được sự dứt khoát trong đó.
Trần Tùng n biết mình đã đi tới điểm cuối của cuộc đời nên chuẩn bị liều mình đánh cược một lần, làm trái lại với ý trời, cũng sẵn sàng hứng chịu mọi hình phạt!
"Quả thực mình không bằng ông ta." Trong lòng Đường Tuấn thầm than nhẹ một tiếng.
Thực lực của Trần Tùng n quả thực đã đạt tới đỉnh cao của võ thuật, thậm chí có thể cũng ngưng tụ ra Cực Cảnh Chi Hoa, đạt tới cấp độ tam hoa tụ đỉnh. Hơn nữa ông ta có thể đem ý niệm của mình lưu lại trên lá bùa một thời gian dài chứng tỏ tinh thần của ông ta cũng đã đạt gần tới giai đoạn Thuần Dương.
Đạt tới Thuần Dương thì tinh thần hồn phách cũng không còn sợ lôi điện quỷ thần nữa, đó là một trong những tiêu chí để võ giả bước vào Nguyên Đan Cảnh!
Không cần Trần Tùng n nói rõ thời gian thì Đường Tuấn cũng đã biết được rồi
Mười ngày sau vào giờ hoàng đạo, mọi sự đều thuận lợi!
Quả thực rất thích hợp cho việc tế tự và an táng!
"Trở về nói cho ông ta biết tôi sẽ tới đúng giờ đã hẹn trước đó." Đường Tuấn nhìn Trương Tĩnh Hòa nói.
Nhìn Trương Tĩnh Hòa đồng ý, hồi lâu sau Đường Tuấn mới rời đi.
"So tài với người, đấu với đất trời." Đường Tuấn nhìn núi Yên Tử ở phía xa, lẩm bẩm nói.
Mấy người ra khỏi Bắc Giang, Đường Tuấn vốn vẫn còn lo lắng về vấn đề làm sao mọi người cùng đi. Ai ngờ Hoàng Phủ Ngọc chỉ cần gọi một cú điện thoại, mấy phút đồng hồ sau một chiếc trực thăng đã đậu trước mặt mọi người.
"Thân phận của Tập đoàn Yên Hòa và nhà họ Hoàng Phủ dễ sử dụng trong đời thường hơn so với một võ giả Cực Cảnh như anh." Hoàng Phủ Ngọc nhăn chiếc mũi xinh đẹp một cách đáng yêu, không khỏi đắc ý nhìn Đường Tuấn nói.
Đường Tuấn không tỏ rõ thái độ, tuy hiện giờ thế giới đã trải qua nhiều thay đổi lớn nhưng một số người vẫn giữ quan niệm không thể thay đổi được, tuy nhiên chờ đến khi võ giả bày ra chút năng lực trước mặt người đời thì chỉ sợ rất nhiều người lại phải có cái nhìn khác về thế giới này.
Đám người ngồi vào bên trong trực thăng, chuẩn bị tiến về Hà Nội.
Đã trải qua một biến cố chấn động lòng người như vậy nên hiện giờ mấy cô gái đều vô cùng mỏi mệt, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say. Ngay cả Hàn Bảo Long và Ngô Trí Khải cũng đều nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đường Tuấn lấy từ trong túi ra mấy đồng tiền cổ, lúc này hình dáng của đồng tiền bắt đầu hiện ra, trên đồng tiền có khắc nhiều đường nét huyền bí, so với đồng tiền cổ bình thường còn ánh lên mấy phần sắc nét và bí ẩn.
Tổng cộng có bảy đồng xu, là những đồng tiền mà anh lấy được từ Vu Khải Công, đó là tiền anh ta mang trên người trước khi chết.
"Anh Đường, đây là vật gì?" Giọng của Hoa Tiểu Nam vang lên.
Không chỉ cô ấy mà ngay cả Hàn Bảo Long và Ngô Trí Khải đều mở mắt nhìn mấy đồng tiền cổ trong tay anh. Vốn dĩ bọn họ đang nghỉ ngơi nhưng khi đồng tiền cổ xuất hiện, tiềm thức bọn họ lại cảm nhận được, nhanh chóng bị giật mình tỉnh lại. Mà ngược lại đám người Mộ Dung Lan lại càng ngủ sâu hơn.
Đường Tuấn khẽ cười nói: "Đây là pháp kiếm."