Mặt Bạch Thanh Hỏa hơi lạnh lẽo, nếu không phải mấy chuyện tào lao này của người nhà họ Lý thì làm sao khiến ông xém chút nữa chọc giận một vị cao thủ tông sư chứ, thiếu chút nữa còn bồi luôn cả tánh mạng: "Anh không cần xen vào mấy chuyện này đâu. Tóm lại là nên nhớ kỹ một câu, đừng đụng đến Đường Tuấn. Anh ta không phải là người mà tầng lớp như nhà họ Lý các anh có thể đối nghịch."
Lý Quang Huy nghe nói thế, bắt đầu suy tư. Ông nghe nói Bạch Thanh Hỏa là người nhà họ Bạch ở tỉnh Tây Ninh, tuy rằng gia tộc đó không giàu có bằng nhà họ Lý nhưng cũng là thế gia võ đạo. Đường Tuấn có thể làm Bạch Thanh Hỏa kiêng dè như vậy chẳng lẽ là cũng vì thế gia võ đạo sao, hơn nữa bối cảnh còn hùng mạnh hơn cả nhà họ Bạch, nếu thật sự như vậy thì đúng là nên đối đãi chu đáo hơn rồi.
Mấy người trong phòng khách mỗi người một suy nghĩ bay đi xa nên không để ý tới ở một góc phía xa, Trần Bá Phước đang nắm chặt bàn tay, sắc mặt căng thẳng vừa sợ hãi vừa hưng phấn.
Đường Tuấn và Lý Ngọc Mai cùng nhau đi trên con đường nhỏ để thông qua qua cửa lớn của công viên, trên đường đi có tiếng nước vỗ rào rạt từ dòng suối nhân tạo, có làn gió mát thổi qua mang theo hương vị của núi rừng, mọi thứ đều có thể khiến cho con người bình tâm trở lại. Nhưng lúc này lại có vô số câu hỏi đang hiện lên trong đầu Lý Ngọc Mai.
Càng nghĩ càng rối nên cô dừng chân lại, Đường Tuấn cũng dừng lại bên cạnh cô.
"Chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với tôi sao?" Lý Ngọc Mai dùng ánh mắt sắc bén nhìn Đường Tuấn, muốn quan sát để tìm ra điều gì đó khác thường trên người anh. Nhưng mà ngay cả lão Bạch là một cao thủ có tu vi gần kề cảnh giới Chân Khí mà cũng không thể nhìn thấu Đường Tuấn thì người thường mắt thường như cô sao có thể nhìn ra được cái gì chứ.
Đường Tuấn cười khẽ, nói: "Đây là thái độ mà cô Lý dùng để hỏi người sao? Ngay cả một lời mời cũng không biết nói?"
Lý Ngọc Mai cũng biết là mình có hơi thất lễ, nhưng người xuất thân cao quý như cô làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp, cô lạnh lùng nhìn Đường Tuấn, cười nhạo nói: "Anh xứng sao?"
"Ha ha ha!" Ai biết Đường Tuấn nghe được cô trả lời thì không những không tức giận mà ngược lại còn cười ầm lên. Tiếng cười mang theo hương vị bừa bãi, sau đó đột nhiên thu lại, cả người đứng thẳng.
Giờ phút này, Lý Ngọc Mai có cảm giác như người đang đứng trước mặt mình không phải là một Đường Tuấn lương thiện dễ bị bắt nạt, mà là một vị tai to mặt lớn đang đứng ở trên chỗ cao không ai với tới mà nhìn cô. Loại cảm giác này cô chỉ cảm nhận qua mấy lần, nhưng những người đó không có người nào mà không phải là những người có danh vọng đứng đầu trong xã hội này.
"Cô muốn biết sự thật sao! Được. Vậy thì tôi sẽ nói cô biết!" Giọng nói của Đường Tuấn mang theo một loại cảm giác hờ hững với thế gian, giống như là xa xa tử trên chín tầng mây truyền đến.
"Bạch Thanh Hỏa tôn kính tôi là bởi tôi có thể thể giết ông ta bất cứ lúc nào! Ở trong mắt tôi, ông ta giống như một con kiến!"
"Cho dù là Lý Ngọc Mai cô và nhà họ Lý thì trong mắt của tôi cũng không khác con kiến là bao! Nếu tôi muốn thì hôm nay nhà họ Lý các cô nhiều người như vậy cũng sẽ phải chết ở đây! Và chắc chắn là sẽ không có ai biết tôi là người ra tay!"