Lông chim màu đen, máu tươi màu đỏ, âm thanh chết chóc thê lương, tạo thành một cảnh hết sức kinh khungr.
Trong mưa máu, loang thoáng xuất hiện vài ngọn cỏ xám.
“Đó là…linh quang man thú.”
Từ trên những ngọn cỏ xám kia Đường Tuấn cảm nhận được khí tức của linh quang man thú đang vây giữ. Linh quang bị anh hấp thụ, ít nhất cũng phải có hai ba trăm, cho nên Đường Tuấn vô cùng quen thuộc, tuyệt đối không nhận sai.
“Những con quạ đen này sao lại có linh quang, đó không phải là man thú độc hữu sao?” Đường Tuấn khó hiểu.
Anh đưa tay ra, muốn bắt thử những viên linh quang kia xem có thể bị anh hấp thụ hay không. Đúng lúc này, trên bầu trời xảy ra một màn quỷ quái.
Mưa máu trên không trung dần dần tụ lại thành một con sông máu nhỏ, bay với tốc độ nhanh vô cùng về phía sâu bên trong cổ vực.
Lông chim đen bóng trong phút chốc biến thành màu xám trắng, bị gió mạnh nhẹ nhàng thổi một cái, đã biến thành một đồ vật như ngọn cây màu trắng.
Những ngọn cỏ xám mang theo linh quang tụ vào bên trong sông máu, bay đi xa.
Trong chớp mắt, trên bầu trời không còn việc gì khác, cứ như những điều vừa rồi chỉ là hư vô.
“Đây…”
Một loạt những chuyện bất ngờ xảy ra như vậy khiến đáy lòng Đường Tuấn dần sợ hãi, giống như một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim anh, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.
Trình độ quỷ quái đáng sợ của cổ vực Bạch Vũ vượt xa khỏi tưởng tượng của Đường Tuấn. Anh cứ cho rằng mình không phải chịu năng lực thần bí đó hạn chế, có thể xưng bá cổ vực Bạch Vũ, nhưng bây giờ nhìn lại, anh ngây thơ quá rồi.
Rất nhanh trên bầu trời lại có thêm một bầy quạ bay đến, lần này Đường Tuấn vội vàng thu lại khid tức, âm thầm đi theo.
Đi theo bầy quạ, Đường Tuấn rõ ràng cảm nhận được năng lượng chiếm đoạt sinh mệnh ngày càng mạnh mẽ. Cổ vực Bạch Vũ rất lớn, qua nửa ngày Đường Tuấn mới gặp được nhóm người thứ nhất, hơn nữa còn là người quen.
Bên cạnh đống lửa đang rừng rực, mấy người A La Nạp với Đỗ Ca Ngọc đang ngồi xung quanh, ánh lửa chiếu lên gương mặt của mấy người. Một nhóm bảy tám người, trên mặt đều có vết máu mơ hồ, dường như vừa trải qua một trận chém giết kịch liệt, chỉ có Đỗ Ca Ngọc nhìn là còn khá khẩm hơn một chút, nhưng sắc mặt vẫn đang tái nhợt.
“Loài quạ đen này rốt cuộc là sinh vật gì?” Đỗ Ca Ngọc vẻ mặt âm trầm, dường như muốn nhỏ ra nước.
Mới vừa lúc nãy, mấy người bọn họ gặp phải một đám quạ đen tập sát. Cả một bầy quạ mấy chục con đều là cảnh giới Nguyên Đan, còn có ba con dẫn dầu là cảnh giới Nguyên Anh nữa.
Nếu ở bên ngoài, đội hình như vậy đương nhiên không phải chuyện lớn gì, một mình A La Nạp cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết.
Nhưng ở bên trong cổ vực Bạch Vũ, tu vi của mấy người bị áp chế ở cảnh giới Nguyên Đan cảnh. Mặc dù cuối cùng vẫn giết hết đám quạ đen kia, nhưng mấy người đều bị thương không nhẹ, lá bài tẩy dùng làm bảo vật cũng tiêu hao mất mấy món.
“Mấy con này rất có thể là âm nha.” A La Nạp nhìn đống lửa, bỗng nhiên nói.
“ m Nha?” Những người khác đồng thời nhìn về phía cậu ta.