Ngô Tiểu Quỳnh vốn dĩ không tin, thậm chí nghi ngờ ông nội đang lừa cậu. Một người làm sao có thể làm được chuyện như vậy.
"Tiểu Nam, để tôi." Đúng lúc này thì một âm thanh nhàn nhạt vang lên.
Ngô Tiểu Quỳnh nhìn sang thấy Đường Tuấn đang chắp tay sau lưng thong thả đi về phía người sói.
"Cái tên này đang làm gì thế." Ngô Tiểu Quỳnh cau mày.
Kể cả đạn pháo cũng không chắc có thể đánh chết tên người sói trước mắt này.
"Con người, các ngươi chọc giận ta. Hú..ú..."
Người sói rống lên một tiếng, sóng âm đáng sợ tàn phá bên trong đại sảnh làm cho rất nhiều người hôn mê bất tỉnh. Ngô Hà vung một tay lên liền có một đạo ánh sáng bao trùm Ngô Tiểu Quỳnh, sau đó cậu ta mới không bị ngã xuống.
Xoát.
Chỉ thấy móng vuốt sắc bén của người sói vạch một đường, không khí tựa như bị xé rách sinh ra tiếng rít thảm thiết.
Một trảo này có thể sánh ngang với thần thông.
Đường Tuấn nghiêng nghiêng đầu tung một chưởng ra phía trước, hiển nhiên là muốn cản lại móng vuốt sói.
Ánh mắt người sói lộ ra vẻ khinh thường. Móng vuốt của anh ta có thể bóp nát cả kim cương đấy.
Việt Nam rộng lớn nhưng anh ta chỉ sợ duy nhất một người, đó là người vừa áp đảo Hậu Thiên Đạo Thể của giới võ đạo nước Nhật, ngoài ra anh ta không đặt ai vào trong mắt.
Người trước mắt chính là Đạo Thể của Việt Nam, thiên hạ không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy.
Oành.
Móng vuốt sói va chạm vào bàn tay của Đường Tuấn.
Nhất thời nụ cười của người sói trở nên cứng đờ.
"Chuyện này không có khả năng."
Một luồng sức mạnh đáng sợ đánh vào trên cánh tay của người sói.
Oành oành oành.
Bộ móng vuốt sói mà anh ta luôn lấy làm kiêu ngạo đều đã nổ tan tành, từng giọt máu tuôn ra.
"Mày rốt cục là ai?" Người sói trợn tròn mắt, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
"Đường Tuấn."
Đường Tuấn nở nụ cười ngay lập tức bóp lấy cổ của người sói nhấc lên. Thân thể to lớn của người sói trong tay Đường Tuấn cũng chỉ tựa như rơm rạ.
"Mày là Đạo Thể Việt Nam." Người sói nghe vậy thanh âm run rẩy, trên mặt càng thêm hoảng sợ.
Đường Tuấn gật đầu.