Cô gái mặc áo đen tóc đen bỗng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng tái hơn trước nhiều. Ánh mắt cô ta chợt lóe lên sự lạnh lẽo, nhỏ giọng nói: "Thực lực của tên biến thái Huyền Linh càng ngày càng mạnh, nếu còn ở bên ngoài chắc chắn đã đi được nửa đường đến Nguyên Đan đỉnh phong. Đến bây giờ tôi cũng không thể loại bỏ hoàn toàn lực lượng trong cú đánh hôm nọ của Huyền Linh, thực lực lại bị áp xuống còn ba phần mười. Hiện tại còn rơi vào thời gian suy yếu vì sử dụng bí pháp Bổ Thiên nữa chứ. Nếu giờ phải xông trận thì tôi không thể phát huy được đến một nửa thực lực bình thường.”
Cô ta nhìn Đường Lệ rồi lạnh lùng nói: "Sớm biết như vậy đã không cứu cô rồi. Hiện giờ còn đẩy mình vào tình thế nguy hiểm tột cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.”
"Không có chuyện đó đâu, chị Thạch là người tốt bụng nhất mà." Đường Lệ mỉm cười, cô không giận mà hỏi lại: "Chị Thạch, vết thương của chị sao rồi?”
Thạch ma nữ không giữ được gương mặt lạnh tanh mình vừa cố bày ra nữa, cô ta sờ đầu Đường Lệ đầy chiều chuộng: "Ôi, chị cũng không ngờ em lại là cháu gái của ông Đường. Khi xưa ông Đường đã ra tay cứu chị, bây giờ coi như chị báo ân thôi.”
"Vết thương của chị cần ba ngày nữa mới khỏi hẳn được, nên chúng ta mới phải trốn tạm trong Rãnh băng. Rãnh băng là khu vực nguy hiểm nhất Băng Tuyết Quốc Độ, cho dù là Yêu Vũ Cơ cũng không dám đi vào, hy vọng có thể bình yên vượt qua ba ngày này.”
Lúc này, hai người đang trú trong một hang động thuộc Rãnh băng, hang động này là nơi tránh nạn do Thạch ma nữ chế tạo từ mấy năm nay, có thể tránh được điều tra của người ngoài.
"Chị Thạch, chị yên tâm đi. Anh trai em rất giỏi, anh ấy sẽ đến cứu chúng ta.” Đường Lệ vung nắm đấm, nói bằng giọng rất chắc chắn.
Thạch ma nữ cười gượng nói: "Nơi này chính là Băng Tuyết Quốc Độ, không phải là nơi muốn vào là vào được. Như em nói thì hiện tại anh em chỉ có cảnh giới Thần Hải, là cảnh giới mới lĩnh ngộ thiên địa huyền quan, ngay cả Cực Cảnh cũng chưa tới nữa. Cho dù vào được Băng Tuyết Quốc Độ thì đến cả Ô Đạo Nhân yếu nhất anh ta cũng không thắng nổi, vào đây rồi có tác dụng gì. Trong Băng Tuyết Quốc Độ có mấy tên quái vật có thể chiến đấu với người ở cảnh giới cao hơn mình, có người thuộc cảnh giới Thần Hải chiến đấu với Cực Cảnh, không biết vì sao những người này lại bị nhốt vào Băng Tuyết Quốc Độ nữa.”
Lúc Đường Lệ nhìn thấy Đường Tuấn trên biển, đúng là khi đó Đường Tuấn đang ở cảnh giới Thần Hải lĩnh ngộ thiên địa huyền quan. Thạch ma nữ không đoán sai, chẳng qua cô không tưởng tượng nổi Đường Tuấn tiến bộ nhanh đến mức nào.
"Hơn nữa vùng Băng Tuyết Quốc Độ này cũng không đơn giản như vậy." Thạch ma nữ nhìn ra ngoài hang động, ánh mắt hơi ngưng tụ: "Lâm Thi Tình và mỗi một đời cung chủ Hàn Cung giam giữ nhiều cường giả ở Băng Tuyết Quốc Độ như vậy là muốn mượn tay chúng ta khai phá Băng Tuyết Quốc Độ.”
“Băng Tuyết Quốc Độ có vật báu gì sao?” Đường Lệ hỏi.
Thạch ma nữ chậm rãi kể lại: "Nghe nói Băng Tuyết Quốc Độ đã tồn tại từ thời thượng cổ, lịch sử của nó còn xa xôi hơn cả Hàn Cung. Tổ sư đầu tiên của Hàn Cung thành lập Hàn Cung là vì muốn che dấu và có mưu đồ chậm rãi khai phá Băng Tuyết Quốc Độ. Bao nhiêu năm đã trôi qua, đa số các khu vực của Băng Tuyết Quốc Độ đều đã bị mọi người thăm dò hết, chỉ còn lại Rãnh băng. Nếu như có vật báu thật thì chắc chắn sẽ ở chỗ này. Nhưng càng đi sâu vào trong Rãnh băng thì hàn khí càng nhiều. Ngay cả Yêu Vũ Cơ cũng không thể đi vào nơi sâu nhất.”
Đúng lúc này, sắc mặt Thạch ma nữ đột nhiên sầm lại. Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh như băng đồng thời tràn ngập sát ý từ bên ngoài huyệt động vọng vào: "Thạch ma nữ, cô tưởng trốn vào Rãnh băng thì tôi không phát hiện được sao? Ngoan ngoãn nộp đứa con gái kia ra đây để nó hầu hạ tôi, nói không chừng tôi còn có thể tha mạng cho cả hai.”
“Chị Thạch, tên đó phát hiện ra chúng ta rồi!” Đường Lệ hét lên thất thanh.
"Đừng nói nữa." Thạch ma nữ vội vàng che miệng Đường Lệ lại, đáng tiếc đã muộn.