Mục lục
Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Trần Nhật Minh?” Đường Tuấn khẽ nhíu mày.

“Ừm!” Mộ Dung Lan giải thích: “Đó là con trai của Trần Bá Phước, lần này anh ta đi đua xe với người khác, kết quả là chưa đua xong đã tông vào hàng rào khi quẹo khúc cua, rồi ngã từ trên sườn núi xuống.”

“Thì ra là như vậy. Anh ta đúng là chưa đến lúc chết.” Đường Tuấn nói. Ngã từ trên sườn núi cao như vậy mà không chết, lại gặp phải anh biết mười ba kim châm Quỷ Môn, vận may của Trần Nhật Minh đúng là không biết nên nói cực tốt hay cực xấu đây.



“Nếu anh đã không sao thì tôi đi đây. Lát nữa tôi còn phải đi làm.” Mộ Dung Lan đứng dậy và thu dọn bát đũa trên bàn. Hai hôm nay cô ấy đã đặc biệt xin nghỉ phép để chăm sóc cho Đường Tuấn. Ngay cả bản thân cô ấy cũng không biết tại sao lại làm như vậy, có lẽ là để tìm hiểu người biết mười ba kim châm Quỷ Môn là người như thế nào.

Trong lúc Mộ Dung Lan đang dọn dẹp thì cửa phòng lại bị đẩy ra một lần nữa. Thẩm Dũng đi vào trong với nét mặt giận dữ, khi nhìn thấy cảnh tượng ấm áp trong phòng thì ông ngây người, rồi sau đó chế giễu: “Xem ra tôi đến không đúng lúc rồi.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Lan chợt ửng đỏ, cô ấy vội thu dọn rồi nói: “Giáo sư Thẩm, hai người cứ trò chuyện đi, tôi ra ngoài đây.”

Dứt lời, cô ấy chạy ra ngoài.

Thẩm Dũng ngồi trên ghế sô pha phía trước Đường Tuấn, trên khuôn mặt nở nụ cười xấu xa và nói: “Tôi chưa bao giờ thấy con bé Mộ Dung Lan xấu hổ, nhưng tính ra Mộ Dung Lan là người đẹp số một của bệnh viện Việt Nhất, có nhiều người theo đuổi lắm, anh phải tranh thủ đấy.”



Đường Tuấn nói: “Ông Thẩm, ông đừng chế nhạo tôi nữa. Tôi thấy bộ dạng tức giận vừa rồi của ông, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi ư?”

Thẩm Dũng trở nên nghiêm túc, lòng bàn tay đập mạnh xuống ghế sô pha, giận dữ nói: “Anh tự xem đi. Anh ngủ mê man một ngày một đêm, xảy ra không biết bao nhiêu chuyện.”

Sau đó, Thẩm Dũng mở ti vi trong phòng khách. Vừa đúng kênh tin tức thành phố Vinh, những bác sĩ mặc áo khoác trắng đang được một đám phóng viên phỏng vấn. Chủ đề chính là chuyện Trần Nhật Minh được đưa đến bệnh viện Việt Nhất chữa trị. Trần Nhật Minh là con trai của Trần Bá Phước, anh ta bị thương nặng như vậy đương nhiên sẽ thu hút rất nhiều phóng viên.

“Bác sĩ Lưu! Nghe nói lần này là bác sĩ Đường đã ra tay cứu chữa cho cậu chủ nhà họ Trần, không biết có phải là thật không?” Một phóng viên nữ đưa ra câu hỏi.

Đứng trước trong số các bác sĩ là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, chắc là bác sĩ Lưu. Anh ta nhìn vào ống kính mỉm cười và nói: “Lần này đúng là có bác sĩ Đường ra tay giúp đỡ, nhưng có thể cứu chữa cậu chủ nhà họ Trần là nhờ vào sự cố gắng của rất nhiều bác sĩ ở bệnh viện Việt Nhất. Bác sĩ Đường chỉ là giúp một chút mà thôi.”

Nghe thấy giọng nói này, cuối cùng Đường Tuấn đã nhớ ra bác sĩ Lưu này là ai. Chính là người hôm đó đã chế giễu anh nhiều lần trong phòng phẫu thuật ngày hôm đó.

Sau đó, bác sĩ Lưu kể ngắn gọn chuyện làm thế nào cứu chữa Trần Nhật Minh, nhưng lại không nhắc đến tên của Đường Tuấn, như thể anh ta và rất nhiều bác sĩ hợp lại chữa trị cho Trần Nhật Minh. Với chuyện này, anh nhìn vào ống kính thản nhiên như thường, không hề bối rối hay rụt rè vì đã nói dối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK