"Khai Hỗn Độn."
Sắc mặt Đường Tuấn hơi thay đổi, cầm bia Vạn Giới đập xuống một cái.
Keng. m thanh vang vọng giống như Hồng Chung Đại Lữ.
Tấm bia này không phá được Trấn Hải Phủ, ngược lại từ trong không trung xuất hiện một lực hút khủng khiếp, cố gắng hút đi bia Vạn Giới khỏi tay Đường Tuấn.
Ma Hoàng cười gằn nói: "Báu vật tốt đấy, thật đáng tiếc thực lực của cậu quá thấp, không thể sử dụng hết sức mạnh của tấm bia đá này."
"Vậy sao?"
Đường Tuấn nở nụ cười nhạt, bàn tay đang cầm tấm bia đá chợt buông lỏng. Bia Vạn Giới đột nhiên bị làn sóng do Trấn Hải Phủ hút vào trong, bia Vạn Giới không có sự điều khiển của Đường Tuấn, đột nhiên trở nên cực kỳ nặng nề. Sức nặng khủng khiếp khiến sắc mặt của Thủy Vạn Triều thay đổi, Trấn Hải Phủ xuất hiện một cái lỗ nhỏ.
Lợi dụng lúc này, Đường Tuấn đánh một chưởng vào vai Thủy Vạn Triều.
Bịch. Nơi mà lòng bàn tay của Đường Tuấn chạm vào vai của Thủy Vạn Triều bùng cháy lên một ngọn lửa cuồng nộ, ngọn lửa màu vàng có chút hắc ám, trông thật đáng sợ, thậm chí cả hư không cũng bị thiêu cháy.
“Ngọn lửa” trong lòng bàn tay Đường Tuấn trong nháy mắt vụt tắt.
Nước và lửa được khắc chế lẫn nhau. Xét cho cùng, nước của Thủy Vạn Triều là sức mạnh của chính ông ta, nhưng ngọn lửa mà Đường Tuấn phóng ra lại là sức mạnh của Tiên Thiên Thần Văn. Chỉ trong chốc lát, chiếc rìu của Thủy Vạn Triều đã bị gãy.
Ngọn lửa tiếp tục lan rộng, cuối cùng Thủy Vạn Triều dùng rìu chặt đứt cánh tay mình, mới ngăn chặn được ngọn lửa.
"Cậu, đáng chết."
Thủy Vạn Triều vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Đường Tuấn.
"Nhưng mà cậu đừng tự đắc, cho dù có đánh bại tôi cũng không thể thay đổi kết cục."
Khi Thủy Vạn Triều nói, đội quân phía sau di chuyển, bốn Hóa tHần Cảnh, ba bốn mươi Bán Bộ Hóa Thần Cảnh, hàng vạn tu hành giả ma tộc Hắc Ám đều đứng sau lưng ông ta. Khí tức dũng mãnh ập tới, khiến rất nhiều cường giả trên mặt đất này không khỏi run lên.
"Thế này làm sao đánh?"
Một số người gần như tuyệt vọng, so với ma tộc Hắc Ám, sức mạnh của Trái Đất thực sự quá nhỏ bé. Sự so sánh giữa hai phe cũng giống như sự so sánh giữa con kiến và con voi.
Đám người Long Vương cũng đến bên cạnh Đường Tuấn, bọn họ không trách Đường Tuấn nữa mà nói: "Cố gắng sống sót đi."
Đường Tuấn nhoẽn miệng cười nói: "Đừng lo. Hôm nay sẽ không có ai phải chết."
Long Vương xua tay, chuyện đến nước này, sự thật bày ra trước mắt, ông ta đã lười tranh luận với Đường Tuấn rồi.
"Đường Tuấn, giao những thứ cậu có được ở Nguyệt Cung. Bọn ta có thể cho các người chạy trốn vào Côn Luân."
Lúc này, giọng nói của Lạc Kình Thương vang