"Đó là đương nhiên. Như Ngọc trời sinh tinh thần Thuần Dương. Về điểm này, chút thành tựu của cậu ta đối với em mà nói không tính là gì." Tống Thiên Lăng tung hô hết lời.
Tôn Như Ngọc cười nhạt, không bởi vì câu khen tặng trong lời nói mà vui vẻ. Nói chuyện này trước mặt anh ta xem ra là điều đương nhiên, anh ta là thân thể thần dương, mấy ngàn năm không nhất định có thể xuất hiện một người như vậy, thiên đạo mấy trăm năm xuất hiện một người, sao có thể so sánh với anh ta.
Tôn Như Ngọc búng ngón tay nói: "Xem ra vị này có chút bản lĩnh. Như vậy đi, chờ đám cưới của tôi xong xuôi sẽ đi với các vị một chuyến xử lí cậu ta. Nếu cậu ta tức thời, vậy tôi sẽ cho cậu ta làm người hầu."
Xử lí Đường Tuấn, cho làm người hầu chính là một loại ban ơn.
Tôn Như Ngọc nói ra những lời này vô cùng tùy ý, giống như bình thường, thể hiện sự tự tin và độc đoán bất phàm của anh ta. Thân thể thần dương, mấy ngàn năm có một đã tạo ra tính cách ngông cuồng của anh ta. Hoàn Toàn khác với Lã Kiến Trung, Lã kiến Trung chỉ nghĩ đến phép thuật ở Đông Nam Á. Mà Tôn Như Ngọc lại bao quát cả thiên hạ, cũng chính là trái đất. Có Nguyên Đan sẽ thành vô địch, thiên hạ mặc mình tung hoành.
"Chúng tôi đây đến lúc đó sẽ chúc mừng em trai Như Ngọc thu được người hầu mới." Tống Thiên Lăng nịnh nọt nói.
"Nói thì dễ. Mấy ngày nay các người ở lại Hàn Cung, Thực lực quá yếu không nên tùy ý đi lại, chờ tôi xử lí công việc xong xuôi, chỉ một chút võ công cho hai người, bước vào Nguyên Đan không dám nói, nhưng Bán Nguyên Đan vẫn có thể." Tôn Như Ngọc có chút khinh thường nói.
"Vậy cảm ơn em trai Như Ngọc." Hai người đồng thanh nói.
"Chà. Tương lai chờ các anh nắm trong tay Nghịch Luân, tôi chấp chưởng núi Chứa Chan. Đến lúc đó chúng ta là đồng minh, hiện tại tôi giúp anh coi như giúp chính mình." Tôn Như Ngọc khi nói chuyện có cảm giác nắm trong tay hết thảy.
"Hai người kia thật sự rất ngốc. Muốn mình dạy võ công, quả thực không biết sống chết. Ha ha, như thế này cũng tốt. Từ nay về sau mình sẽ hiểu được điểm yếu tu luyện võ công của bọn họ, tương lai thở cũng có thể tiêu diệt hai người bọn họ. Đến lúc đó Nghịch Luân và cả Việt Nam ở dưới chân mình." Tôn Như Ngọc thầm nghĩ trong lòng.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Tống Thiên Lăng và Độc Cô Phong Đăng.
"Ông Tống, tại sao ông không nói cho Tôn Như Ngọc biết chuyện Phục Ma Ngọc Trụ?" Độc Cô Phong Đăng hỏi.
Tống Thiên Lăng lạnh lùng quát: "Ngu xuẩn, nếu nói cho cậu ta, còn có phần cho chúng ta sao? chẳng lẽ anh không đoán được tâm tư Tôn Như Ngọc sao, cậu ta muốn khống chế Nghịch Luân thông qua hai người chúng ta. Đáng tiếc, tôi đã sớm nhìn thấu tâm tư của cậu ta, hiện tại phải theo cậu ta lá mặt lá trái, mượn thực lực cậu ta tăng tu vi."
Hai mắt ông ta hiện lên vẻ tham lam: "Phục Ma Ngọc Trụ là mục tiêu lớn nhất. Hai ngày nữa sẽ có bão tuyết lớn, đến lúc đó hàn khí hội tụ Huyền Hàn hoàn toàn bùng nổ. Tôn Như Ngọc muốn mượn trận gió tuyết này lẫn pháp trận Hàn Cung dung hợp Huyền Hàn khí, nhờ đó bước vào cảnh giới Nguyên Đan. Hà hà, tuy nhiên Đường Tuấn lập tức sẽ đến đây. Tôi mới vừa nghe được, vị kia thể chất Huyền Hàn tựa hồ có quan hệ thân mật với Đường Tuấn. Lấy tính cách Đường Tuấn, tuyệt đối sẽ đến. Vừa vặn khiến cho hai người bọn họ hợp lại ngươi chết ta sống, tốt nhất lưỡng bại câu thương. Hừ, đến lúc đó Phục Ma Ngọc Trụ là của chúng ta. Vừa vặn có thể gây khó khăn cho Đường Tuấn lẫn Hàn Cung, chúng ta không cần đếm xỉa đến. Ha ha ha."
Trong băng tuyết đầy trời, Đường Tuấn một mình hành tẩu, anh nhìn phía phương xa, ánh mắt như có thể xuyên qua trở ngại gió lùa tuyết bay, nhìn thấy Hàn Cung hiện ra trong trận pháp cực lớn. Nếu ở trong mắt người thường, phía trước trừ bỏ gió tuyết đều trống trải không có bất cứ vật gì.