"Ồ, tôi nói sai cái gì cơ?" Phạm Tĩnh khó hiểu hỏi.
Đường Tuấn nói: "Tôi không khiêu chiến Đinh Mạnh Phúc, là ông ta khiêu chiến với tôi! Đây là hai chuyện khác nhau!"
Vẻ mặt Phạm Tĩnh thay đổi.
"Còn nữa, cậu không phải đối thủ của tôi!" Đường Tuấn tiếp tục nói.
"Ngạo mạn!" Phạm Tĩnh vung ống tay áo, gió ùa qua ống tay áo phát ra âm thanh ào ạt, nói: "Tôi đi theo sư phụ tu luyện quyền pháp đã hai mươi năm nhưng chưa bao giờ gặp qua người nào ngạo mạn như cậu."
Đường Tuấn nói: "Tu luyện hai mươi năm mà chỉ mới nội công trung kỳ! Cậu cũng quá yếu rồi đó!
"Tốt! Tốt! Tốt!" Phạm Tĩnh nói liên tiếp ba chữ tốt, sau đó chỉ tay vào Đường Tuấn nói: "Nếu cậu đã tự tin như vậy thì có dám đánh với tôi một trận không?"
Đường Tuấn khoanh tay thở dài, nói: "Nếu tôi lấy thực lực của mình để tỷ thí với cậu thì chỉ sợ sẽ bị nghi ngờ là ỷ mạnh hiếp yếu đấy, nhưng nếu nguyện vọng của cậu mãnh liệt như vậy thì tôi sẽ thay sư phụ cậu chỉ bảo cậu một chút."
"Chỉ bảo! Tôi cũng muốn nhìn xem cậu lấy bản lĩnh gì mà đòi chỉ bảo tôi!" Phạm Tĩnh tức giận giẫm chân xuống mặt đất, cơ thể lay động theo gió. Phái Bát Quái nổi danh với chưởng pháp biến ảo nhanh nhạy và thân pháp linh hoạt, bản thân có sự chỉ dạy của Đinh Mạnh Phúc, lại có thêm hai mươi năm khổ công tu luyện, thực lực của Phạm Tĩnh không phải thuộc dạng bình thường.
Trong khe núi có một cái võ đài, lớn hơn rất nhiều so với võ đài bình thường. Cơ thể Phạm Tĩnh nhẹ nhàng bay lên, mũi chân nhẹ nhàng chạm trên mặt đất, phong thái tự nhiên phóng khoáng mà đứng ở trên võ đài. Dưới đài tức khắc vang lên một trận hoan hô, ánh mắt của những cô gái đang theo dõi trận đấu cũng phát ra ánh sáng lập lòe.
"Đi lên! Ngon thì tới đây chỉ bảo tôi đi!" Phạm Tĩnh ngoắc ngoắc đầu ngón tay với Đường Tuấn.
Đường Tuấn than khẽ một tiếng, chậm rãi đi đến võ đài như là đang đi tản bộ trên sân vắng người. So với thân pháp phóng khoáng của Phạm Tĩnh thì quả thật là trái ngược hoàn toàn.
"Xía! Tôi còn đang nghĩ tên đó có bản lĩnh gì ghê gớm lắm, cuối cùng cũng chỉ có như vậy thôi. Nhìn sư phụ Phạm Tĩnh người ta kìa, phóng khoáng bao nhiêu, còn tên đó, đi như là rùa bò." Tần Nhu cười khẩy nói.
Mấy cao thủ nội công đang tụ tập giữa sân thì khẽ nhíu mày, bọn họ nhìn nhịp chân của Đường Tuấn mà ngẫm nghĩ gì đó. Bước chân Đường Tuấn nhìn như bình thường nhưng mỗi một khoảng cách bước ra đều giống y như nhau, không sai một ly. Hơn nữa lại cho người ta một cảm giác rất nặng nề, giống như anh chính là một ngọn núi đang di chuyển vậy, cho dù chúng ta có tung ra bao nhiêu năng lực thì cũng không thể làm anh dao động một chút.
"Chẳng lẽ cậu ta thật sự là một cao thủ ẩn danh sao." Âu Dương Hồng Phượng nghĩ thầm trong lòng, ánh mắt nghi ngờ. Nhưng sau đó đã tự phủ nhận ý nghĩ của mình.
Vẻ mặt Phạm Tĩnh nghiêm túc hơn một chút, anh ta cũng cảm thấy nhịp đi của Đường Tuấn không tầm thường.
Thịch!
Đường Tuấn bình tĩnh mà đứng ở trên võ đài, hai tay vẫn khoanh nhưng khí thế lại tự nhiên toát ra ào ạt.
“Cậu ra tay đi." Đường Tuấn nhàn nhạt nói.
"Được!" Phạm Tĩnh không nói nhiều.
Anh ta ngay lập tức di chuyển, chân đi theo đường Bát Quái, hai tay biến đổi theo quy luật mà tung ra, trong đó ẩn chứa triết lí tứ tượng của Bát Quái, tuy rằng là hai lĩnh vực khác nhau nhưng đối với biến hóa của tứ tượng Bát Quái và sáu mươi bốn vị trí, anh ta đã thuộc nằm lòng.
"Tên nhóc họ Đường còn đang ngơ ngác kia, xem ra cũng chỉ là một tên trẻ trâu chưa thấy qua chuyện lạ!" Tần Nhu sảng khoái nhìn mà nói.
"Cậu ta sẽ thua thôi!" Những người khác cũng khe khẽ lắc đầu, không ai coi trọng Đường Tuấn cả.