Mục lục
Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xích Luân vừa định lên tiếng, bỗng chốc thay đổi vẻ mặt. Một lát sau, trong động vang lên tiếng cười vô cùng trầm thấp tựa như đến từ nơi âm u, khiến người ta lạnh lẽo cả người: “Ha, có lẽ không cần chúng ta ra tay rồi.”

“Sao vậy?”

“Mấy con thuộc hạ rắn bé nhỏ của tôi đã cảm nhận được một khí tức mạnh mẽ đang tiếp cận gã họ Đường đó, khí tức đó có hơi quen thuộc.” Giọng nói tạm dừng một lát lại mang chút khiêu khích: “Dương Tuấn, ông với người ta cũng là chỗ quen biết đã lâu. Lúc trước khi cậu ta giao đấu với chúng ta ở nước Tuyên, ông vẫn còn bị mệt trong tay cậu ta mà.”

“Tống! Hữu! Đức!” Giọng nói trong động càng lúc càng lạnh lẽo như băng, phun ra từng chữ một, trong giọng nói chứa đựng sự hận thù to lớn.

“Không sai, là cậu ta.” Xích Luân mỉm cười nham hiểm, nói: “Cậu ta được gọi là cao thủ thứ hai của Nghịch Luân, năm trước cậu Long dẫn cậu ta đến nước Tuyên tàn sát miếu Quỷ La Thần của Giáng đầu sư và chiếm được không ít đồ tốt, may mắn có cơ duyên bước vào Thần Hải, thật là một đại cao thủ. Nếu cậu ta giết được gã họ Đường, đương nhiên là việc vô cùng tốt. Nếu đấu nhau đến hai bên đều tổn hại thì chúng ta có thể loại ngay cả hai mối hoạ lớn nhất của mình.”

“Còn nếu gã họ Đường đó giết chết Tống Hữu Đức thì sao?”

“Ha. Đến lúc ấy, tất nhiên là gã họ Đường đã sức cùng lực kiệt, chúng ta sẽ nhân cơ hội đó để ra tay. Tóm lại, tình thế vô cùng có lợi cho chúng ta. Chúng ta cứ ngồi xem kịch vui là được.”

“Được.”

Trong động khôi phục lại sự tĩnh lặng.

Đáy lòng của Đường Tuấn đột nhiên cảm giác được một mối nguy hại, bóng dáng đang lướt về phía trước đột nhiên chuyển hướng sang bên cạnh.

Vút!

Tiếng xé gió cực nhanh vang lên, một đường sáng đỏ rực như lửa bắn vào vị trí ban đầu của Đường Tuấn. Vang lên một tiếng ầm, mũi tên đỏ rực bắn vào một gốc đại thụ với tốc độ vô cùng đáng sợ, gốc đại thụ mà chỉ người đàn ông trưởng thành mới có thể ôm trọn nay đã bị bắn lủng một lỗ bằng nắm tay, cái lỗ cháy đen ngòm. Mũi tên được bắn ra từ phía cái cây kia, đuôi tên liên tục rung lên vù vù. Như vậy đã có thể nhìn ra được sức mạnh của mũi tên ấy chẳng hề thua kém sức mạnh của súng ngắm.

Bóng dáng Đường Tuấn dừng lại, quay người nhìn về phía rừng rậm dưới ánh trăng che phủ ấy.

“Cuối cùng cũng ra tay rồi.” Đường Tuấn nhẹ giọng thì thầm.

Anh vừa nghĩ như thế, tinh thần lực đã trào ra khắp bốn phía như thuỷ ngân cuồn cuộn, lúc này tinh thần lực của anh đã hoàn toàn phóng thích, có thể cảm nhận được tình hình trong phạm vi gần ba kilomet, nếu thu hẹp phạm vi, động tĩnh của rắn rết trong vòng một kilomet đều chẳng thể qua mặt được anh. Rất nhanh chóng anh đã cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng mỏng manh đang xuất hiện trong thức hải của mình.

Thậm chí luồng khí tức này còn mỏng manh hơn cả con chuột trong hang động, thêm nữa còn khiến người khác nảy sinh một loại cảm giác quỷ dị không sao nói rõ, nếu không có tinh thần lực lớn mạnh như Đường Tuấn, những cao thủ của cảnh giới Thần Hải thông thường tiến vào chỉ sợ là không thể cảm ứng nổi. Dường như luồng khí tức ấy có thể thay đổi chỉ trong chớp mắt, lúc thì xuất hiện ở đây, lúc thì lại xuất hiện ở kia, khiến người ta không thể nắm chắc.

Càng đáng sợ hơn đó là, luồng khí tức này lại xuất hiện bên ngoài Đường Tuấn một kilomet. Một kilomet cũng chính là một ngàn mét, ở một khoảng cách xa như vậy mà còn có thể bắn ra một mũi tên chuẩn xác và mạnh mẽ đến thế quả thật khiến người khác không rét mà run.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK