Hai tay Lữ Tri Huệ chợt run lên, cảm giác ngọc bài trong tay dường như nặng thêm mấy ngàn vạn cân.
Qua Thiên Hòa nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Lữ Tri Huệ, quát: "Lẽ nào con không đồng ý sao?"
Lữ Tri Huệ không dám nói thêm, trong lòng cô ta đã đoán được vài phần. Cô ta cất ngọc bài đi, hai mắt đỏ hoe, quỳ xuống, kính cẩn dập đầu với Qua Thiên Hà, nói: "Thưa thầy, con nguyện cùng sống chết với Thiên Nguyên Phường."
Nói xong Lữ Tri Huệ đứng dậy rời đi.
“Thầy Qua, ông.” Sử thành chủ nhìn Qua Thiên Hòa, muốn nói nhưng lại thôi.
Hai ngày sau, bên ngoài thành Hồng Dương, mười mấy tu sĩ Hóa Thần Cảnh trung kỳ và ba tu sĩ Hóa Thần Cảnh hậu kỳ lao đến. Ngoài ra, có một người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng, đầu đội mão lông. Ông ta chắp hai tay sau lưng, đứng trước mặt ba tu sĩ Hóa Thần Cảnh hậu kỳ, tư thế hiên ngang, nhưng không có ai dám tỏ ra bất mãn với ông ta.
Sử thành chủ và Qua Thiên Hòa đứng cạnh nhau trên bức tường thành của thành Hồng Dương.
“Mọi người trong Phi Tinh Viện, thầy Quý Đồng, không biết các người đến thành Hồng Dương có việc gì?” Sử thành chủ nói. m thanh giống như tiếng sấm, truyền khắp hầu hết thành Hồng Dương.
Mười mấy cao thủ Hóa Thần Cảnh này đều đến từ Phi Tinh Viện, còn người đàn ông đội chiếc mão lông kia chính là Quý Đồng, thầy thuốc số một của phủ thành.
Quý Đồng không nói gì, một tu sĩ Hóa Thần Cảnh hậu kỳ đứng phía sau ông ta hét lên: "Giao Dược Đường ra, bọn ta sẽ tha chết cho các người."
Sử thành chủ lắc đầu nói: "Cậu Dược không có ở thành Hồng Dương."
Tu sĩ Hóa Thần Cảnh hậu kỳ đó vô cùng tức giận, chuẩn bị động thủ. Lúc này, Quý Đồng đã ngăn người đó lại.
Đôi mắt Quý Đồng sâu thẳm, như thể ông ta có thể nhìn thấy mọi thứ diễn ra ở thành Hồng Dương. Với một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt điển trai, ông ta nói: "Quả thật cậu ta không có ở đây."
“Thế viện chủ và Nam Phi không phải đã chết vô ích sao?” Tu sĩ Hóa Thần Cảnh hậu kỳ nói.
Quý Đồng lắc đầu: "Học trò của Quý Đồng tôi không thể chết vô ích được."
Thân hình ông ta di chuyển, khoảnh khắc tiếp theo, ông ta xuất hiện trên bức tường thành của thành Hồng Dương, đứng cùng với Sử thành chủ và Qua Thiên Hòa. Thành Hồng Dương có trận pháp bảo vệ, nhưng đối với ông ta mà nói nó chẳng có tác dụng gì.
Quý Đồng nhìn Sử thành chủ và Qua Thiên Hòa, nụ cười trên gương mặt ông ta càng thêm rạng rỡ, ông ta nói: "Cậu ta đã giết Nam Phi, còn cướp đi Định Thần Châu, cậu ta nhất định phải chết."
Qua Thiên Hòa nói: "Thầy Quý Đồng, đầu đuôi chuyện này chắc ông đã rất rõ rồi, ai đúng ai sai không cần tôi phải nói nhiều nữa. Còn về Định Thần Châu, chính là thứ mà cổ thần y để lại cho hậu nhân, cậu Dược có được nó từ trong cổ động, sao có thể nói là cướp chứ."
Quý Đồng nhìn Qua Thiên Hòa và nói: "Ông là Qua Thiên Hòa. Nghe nói y thuật của ông cũng không tệ. Nói tung tích của Dược Đường, tôi sẽ tha chết cho ông."
Qua Thiên Hòa nói: "Tôi không biết."
“Tốt lắm.” Quý Đồng cười lạnh.
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt Qua Thiên Hòa đột nhiên tái nhợt, cả người ngã xuống đất, cuộn tròn thành một vòng, gầm lên như dã thú.