Hoa Tiểu Nam ở trước mặt Đường Tuấn là một cô nàng đáng yêu hay khóc, nhưng khi thật sự vào việc thì không hề như vậy. Vốn trưởng lão nhà họ Hoa, người của nhà họ Đằng và nhà họ Hoa còn định giở trò trong tối ngoài sáng một phen, nhưng chờ đến khi Hoa Tiểu Nam sấm rền gió cuốn tuyên bố mệnh lệnh tiếp theo, hạn chế quyền lợi của bọn họ thì không có người nào dám xem thường cô gái ở trước mặt mọi người nhào vào trong lòng Đường Tuấn khóc đến lê hoa đái vũ nữa.
Mà khi Hoa Tiểu Nam vội vàng xử lý đủ loại sự vụ lớn nhỏ của dân tộc người Mèo, trong tay Đường Tuấn đã cầm một quyển trục cuốn da cừu cổ xửa, Trương Huy cung kính đứng ở trước mặt anh.
“Ngài Đường, đây là mật tàng địa đồ của dân tộc người Mèo tôi.” Trương Huy cúi đầu nói. Ngày đó điều ông ta nói bên tai Đường Tuấn chính là sẽ giao ra mật tàng địa đồ của dân tộc người Mèo, để xin Đường Tuấn cho nhà họ Trương một con đường sống. Tấm mật tàng địa đồ của dân tộc người Mèo này là do cha ông ta là Trương Viễn Quốc lúc còn trẻ vô tình lấy được, trong đó ghi lại mấy ngàn năm tích lũy và bí mật của dân tộc người Mèo. nhà họ Trương vốn tính đợi đến khi thống nhất dân tộc người Mèo xong sau đó mới đi tìm tòi thực hư, nhưng không ngờ cuối cùng lại trở thành bùa giữ mạng cho nhà họ Trương.
Đường Tuấn quét mắt nhìn địa đồ, ngẩng đầu hỏi: “Ông có biết vị trí được vẽ trên bản đồ là nơi nào không?”
“Biết ạ. Ngay ở tổ địa phía sau núi Cổ.” Trương Huy nói đúng sự thật.
“Đưa tôi đi.” Đường Tuấn khép quyển da cừu lại.
“Vâng.” Trương Huy đáp lời.
Quay người đi ra ngoài, trong mắt ông ta thoáng qua vẻ không cam lòng. Chẳng lẽ mấy ngàn năm tích lũy của dân tộc người Mèo đành phải đưa hết cho một tên ngoại tộc sao?.
Núi Cổ là một trong những vùng đất cấm của dân tộc người Mèo, Vạn Trùng Động khiến cho dân tộc Mèo nghe thấy đã sợ mất mật chính là ở trên núi Cổ này. Ấu thể của cổ trùng mà dân tộc Mèo đời đời bồi dưỡng dường như cũng là lấy được trên trên núi Cổ này, bởi vậy mới có cái tên là núi Cổ.
Bình thường đừng nói là người ngoài, kể cả là dân tộc Mèo nếu muốn đi vào núi Cổ cũng đều phải trải qua rất nhiều trình tự. Nhưng khi hai học trò người Mèo trông coi núi Cổ nhìn thấy người tới là Đường Tuấn thì không dám ngăn cản chút nào. Mấy ngày nay, tên tuổi và phong thái sát phạt quyết đoán của Đường Tuấn cũng đã được truyền khắp trong dân tộc người Mèo, còn ai dám trêu chọc người thanh niên đã đánh chết Thần Hải chứ? Hơn nữa sau lưng Đường Tuấn còn có vu chủ đương nhiệm của dân tộc người Mèo là Hoa Tiểu Nam, Đường Tuấn muốn đi chỗ nào chẳng lẽ Hoa Tiểu Nam còn có thể không đồng ý sao?
Tiến vào núi Cổ, chung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, đến cả một tiếng côn trùng kêu hay tiếng chim hót cũng không có, bầu không khí lộ ra vài phần quỷ dị. Đường Tuấn thả ra ngoài tinh thần lực màu bạc, chúng tựa như thủy ngân chảy ra bao phủ toàn bộ phạm vi quanh người gần trăm mét.
Huyết quả mặc dù rất có tác dụng trong việc cải tạo nhục thân, rèn luyện thể phách. Nhưng khi Đường Tuấn sử dụng thì gặp phải sự dày vò sinh tử nên tinh thần đã nhận được sự rèn luyện to lớn, mặc dù xét về lượng thì không tăng lên nhưng lại trở nên càng ngưng thực hơn, thậm chí Đường Tuấn còn có cảm giác dù cơ thể mình sụp đổ thì tinh thần cũng có thể không cần thân thể mà tiếp tục sống một khoảng thời gian rất dài.
Dưới sự bao phủ cường đại của tinh thần lực, bất kỳ động tĩnh nào ở quanh thân trăm mét cũng đều hiện lên trong đầu Đường Tuấn, tạo thành một hình ảnh kỳ diệu tinh tế. Cho dù bây giờ Đường Tuấn nhắm mắt lại cũng có thể tinh tường thấy lông tơ trên chân của một con rết ở ngoài trăm thước.
Cổ trùng so với trùng bình thường càng có linh tính hơn, dường như chúng cảm ứng được tinh thần lực cường đại của Đường Tuấn nên bất kể là nhện độc sặc sỡ bảy sắc, rắn độc bích như ngọc trúc hay là con rết Bách Túc đều cố gắng giảm bớt tiếng thở, nằm trên đất hoặc trên nhánh cây trong rừng run lẩy bẩy, biểu thị sự kính sợ đối với cường giả.