“Nếu như các ngài còn muốn nói chuyện hợp tác, có taxi phía sau, có thể tự mình đón xe đi tới công ty của chúng tôi. Công ty chúng tôi sẽ thanh toán tiền xe cho các người.” Đường Tuấn chỉ vào một loạt taxi đang chờ khách phía sau lưng nói.
Nói xong, Đường Tuấn và Ninh Đình Trung ngồi vào trong xe, khởi động xe, mấy chiếc xe đằng sau cũng nhanh chóng đuổi theo.
Triệu Trường Thông vẫn chưa lấy lại tinh thần, lẩm bẩm nói: “Sao bọn họ dám làm như vậy?”
“Tổng giám đốc Ngụy, tiếp theo chúng ta nên làm sao bây giờ?” Trong nhóm người, có người hỏi.
Tổng giám đốc Ngụy liếc nhìn Triệu Trường Thông, có chút không vui nói: “Đương nhiên là đón xe trước.”
“Người của tập đoàn Thiên Thanh lại có thể đối xử với chúng ta như thế, chẳng lẽ chúng ta vẫn còn phải nói chuyện hợp tác với bọn họ sao?” Triệu Trường Thông căm hận lên tiếng.
Tổng giám đốc Ngụy khinh bỉ liếc nhìn anh ta, nói: “Ha ha. Việc hợp tác lần này là trụ sở chính của tập đoàn trực tiếp truyền chỉ thị xuống, cho nên chúng ta nhất định phải cố gắng hết sức thúc đẩy việc hợp tác lần này. Hủy bỏ hợp tác, trách nhiệm như vậy cậu gánh nổi không?”
Triệu Trường Thông mồ hôi lạnh lập tức chảy ròng trên trán, những người khác thấy vậy, tranh thủ thời gian chạy đi đón xe.
Trong xe, Đường Tuấn lật lên một xấp tài liệu lớn mà Ninh Đình Trung đưa cho anh. Những tài liệu này là do Ninh Đình Trung đặc biệt chuẩn bị cho sự hợp tác lần này cùng với tập đoàn chế dược Thiên Tinh.
“Ngụy Tiện, phó tổng kiêm tổng giám đốc thị trường của chế dược Thiên Tinh.”
“Triệu Trường Thông, phó tổng giám đốc thị trường của chế dược Thiên Tinh.”
“Lý Danh, quản lý bộ phận PR của chế dược Thiên Tinh.”
Tên và tư liệu của từng người được Đường Tuấn lướt qua, nhưng Đường Tuấn cũng chỉ nhìn thoáng qua, không dừng lại chút nào. Những ngày này quan chức cấp cao của chế dược Thiên Tinh trong mắt anh cũng không có bất kì khác biệt gì so với người bình thường khác.
Rất nhanh Đường Tuấn đã lật đến trang cuối cùng, phía trên cùng của trang giấy viết bôi đen ba chữ “Phạm Nam Châu”, một đống tư liệu lớn ở phía dưới, nhưng trong đó làm cho người khác không thể nào coi nhẹ nhất chính là thân phận “Tổng giám đốc điều hành tập đoàn Thiên Tinh”.
“Tư liệu về Phạm Nam Châu chỉ là tôi tiện tay thu thập, đều có thể tìm được ở trên mạng. Nếu như cậu muốn biết chi tiết hơn, tôi có thể để người khác đi thăm dò.” Ninh Đình Trung thấy ánh mắt của Đường Tuấn dừng lại trên tư liệu của Phạm Châu Nam, hơi ngạc nhiên.
“Phạm Nam Châu? Phạm Nam Thiên?” Đường Tuấn đọc lên hai cái tên: “Chẳng lẽ vị tông sư số một kia là người nhà họ Phạm ở Hà Nội?”
Đóng tư liệu lại, Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Không cần. Chỉ là Phạm Nam Châu mà thôi, không đáng để lãng phí thời gian.”