"Anh trai cô là Hạ Nam Phi thì đã sao? Bây giờ không phải tôi đang đánh cô sao, có bản lĩnh thì bảo Hạ Nam Phi tới đây."
Bốp bốp.
"Chỉ là một con ả, vậy mà dám phá hoại việc tu hành của tôi."
Sáu cái tát liên tiếp giáng vào mặt Hạ Nam Dung, sau đó là giọng nói đầy cuồng bạo và giận dữ của Đường Tuấn. Anh rất tức giận, đến mức thốt ra những từ thô tục.
Khi mọi người phản ứng ljai, Đường Tuấn đã túm lấy cổ Hạ Nam Dung rồi nâng cô ta lên như một con gà con. Luận tu vi, dù có mười Hạ Nam Dung cũng không phải là đối thủ của Đường Tuấn.
Gương mặt của Hạ Nam Dung bị đỏ sưng đến mức dường như cô ta không thể nhận ra đường nét ban đầu của mình nữa. Hai mắt tràn đầy tức giận, khó có thể tin được, phẫn hận nói: "Anh tôi là Hạ Nam Phi, anh dám đánh tôi sao?"
Bốp bốp.
Lại thêm hai cái tát nữa.
Đường Tuấn nói: "Hạ Nam Phi chết tiệt, bây giờ tôi sẽ giết chết cô."
Xà Lão ở bên cạnh không dám động thủ, chỉ nhìn Đường Tuấn chằm chằm, trầm giọng nói: "Bỏ cô Hạ xuống, cậu còn có đường sống."
"Vừa rồi phá trận, bà cũng có phần phải không." Đường Tuấn đột nhiên nhìn Xà Lão.
Xà Lão rùng mình, cơ thể lạnh ngắt, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hoàng. Cho dù bị anh trai của Hạ Nam Dung nhìn thì bà ta cũng không có cảm giác như thế.
“Tiêu rồi, chọc phải sát tinh rồi.” Xà Lão tự nói thầm.
Bà ta cố nặn ra một nụ cười, nói: "Khi nãy là cô chủ quá hấp tấp, không có ý định quấy rầy việc tu luyện của ngài, cũng may ngài không có chuyện gì, nếu không tôi có chết trăm lần cũng không đền nỗi. Mong ngài thả cô chủ tôi xuống trước, bọn ta sẽ từ từ bồi thường cho ngài, thế nào?"
Đường Tuấn nói: "Chết trăm lần cũng không đền nổi, thế bà chết một lần là được rồi."
Vừa rồi anh suýt chút nữa đã chết, Xà Lão nói một câu “chỉ là hấp tấp” thì muốn bỏ qua sao, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng thế được.
Giọng nói Đường Tuấn vừa ngưng, con ngươi của Xà Lão đột nhiên co rút lại, nhanh chóng lui về phía sau.
Đáng tiếc là đã quá muộn rồi.
Bia Vạn Giới xuất hiện trong tay Đường Tuấn, anh đập mạnh một cái, cả người của Xà Lão bị đập tan thành từng mảnh. Trong đám sương máu, Nguyên Anh của Xà Lão nhanh chóng bay ra ngoài.
Nguyên Anh của Xà Lão bay ra khỏi thành phố Hồng Dương, chẳng thèm quay đầu lại.
“Còn muốn chạy?” Đường Tuấn cười khẩy một tiếng.
Pháp lực của anh ngay lập tức ngưng tụ thành một cây kim, chỉ với một cái búng tay, pháp lực đó lao trong không khí châm trúng vào Nguyên Anh của Xà Lão.
Nguyên Anh của Xà Lão còn chưa bay ra khỏi Thiên Nguyên Phường thì đã rơi xuống.
“Anh dám giết Xà Lão?” Hạ Nam Dung run run giọng. Lần đầu tiên cô ta cảm thấy sợ hãi.
Đường Tuấn nhìn cô ta, hỏi: "Anh của cô không phải là Hạ Nam Phi sao, cô sợ cái gì?"