Ông cụ Lương đem địa đồ phân cho các nhà, mỗi một thế gia đều có bí mật của mình, không muốn cùng với người khác tìm kiếm, cho nên hành động này của nhà họ Lương cũng không có gây chú ý đến các thế gia.
Bảo Thuyền Hư Không chạy ở biên giới chiến trường thần ma rất cẩn thận. Ở đây vẫn còn pháp tắc thần thông lưu lại, một khi không cẩn thận thì chính là cảnh thuyền hủy người mất.
Rất nhanh, Bảo Thuyền Hư Không đã chạy đến dưới chân một tòa núi nhỏ. Lương Hoành Tín dừng Bảo Thuyền lại, nhanh chóng bay về phía trước. Ông ta đi rất nhanh, sau đó quay lại dẫn theo ông cụ Lương, Lưu Tuệ cùng Đường Tuấn đi tới.
"Tôi mang mọi người đi gặp cậu Lục, đợi lát nữa mọi người nói chuyện phải chú ý một chút, đừng mạo phạm cậu ta.” Lương Hoành Tín dặn dò.
Lúc ông ta nói, ánh mắt tận lực nhìn về phía Đường Tuấn, hiển nhiên là để anh chú ý một chút.
Lưu Tuệ lén lút nhìn Đường Tuấn, phát hiện sắc mặt anh rất bình tĩnh.
“Hừ, chờ lát nữa xem cậu còn có thể ra vẻ bình tĩnh hay không.” Lương Hoành Tín trong lòng khinh thường, cho rằng Đường Tuấn là đang làm bộ làm tịch.
Rất nhanh, vài người đã xuất hiện trước mặt họ.
Những người này mặc trang phục mang theo màu sắc cổ đại, cùng với phong cách của thế giới Man Hoang có khác biệt rất lớn. Khí tức trên người bọn họ đều rất cường đại. Cả năm người vậy mà đều là Bán Bộ Hoá Thần cấp bậc cao thủ. Đến đồ vật đeo trên người cũng đều là một thứ bảo vật, xa hoa tới cực điểm. Lúc bọn họ nhìn về phía mấy người Đường Tuấn cũng chỉ là khẽ nâng đầu, lộ ra vẻ rất kiêu ngạo, khinh thường.
"Lương Hoành Tín, đây chính là người mà ông nói sao? Yếu như vậy?” Mấy người kia đánh giá đám người Đường Tuấn, một thanh niên trong số đó rất khinh thường nói.
Lương Hoành Tín cười lấy lòng nói: “Cậu Lục, ở đây dù sao cũng là thế giới Man Hoang, không thể so bì với thế giới Tinh Hà các anh được.”
Lúc nói chuyện, ông ta đem mấy người giới thiệu một chút.
Người thanh niên trước mặt này là Lục Tín Vỹ, mấy người khác xem như là đồng bọn. . Chuyê𝗻 𝙩ra𝗻g đọc 𝙩ruyệ𝗻 ﹙ 𝘛 r U m 𝙩 r u y ệ 𝗻﹒VN ﹚
Mấy người Lục Tín Vỹ nghe vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng nói: “Không nghĩ tới ông còn có chút tự biết lấy mình, thế giới Man Hoang các người, đạo thuật, tu hành đều kém đến cực điểm, xác thực khó mà sinh ra được Tu Hành giả cường đại. Nếu như không phải nơi này có thể có di sản của thần ma, chúng tôi mới lười tới đây.”
Ánh mắt cậu ta chằm chằm nhìn Lưu Tuệ nói: “Đây chắc là con gái của ông, thế mà chỉ là cảnh giới Nguyên Anh Cảnh đỉnh cao, đến Nửa Bước Hoá Thần cũng không phải. Chút tu vi như vậy, ở nhà họ Lục đến tư cách làm hầu gái của tôi cũng không có. Có điều bây giờ chấp nhận một chút vậy. Tới đây bóp vai cho tôi.”
Sắc mặt Lương Hoành Tín lập tức khó coi, nhìn về phía Lưu Tuệ: "Lưu Tuệ, con.”
Ông cụ Lương trực tiếp nổi giận nói: “Thế giới Tinh Hà chó má gì chứ, nhà họ Lương chúng ta khinh, Lưu Tuệ, Đường Tuấn, chúng ta đi.”
Lưu Tuệ là cháu gái bảo bối của ông, thế mà lại để cô đi bóp vai cho người ta, làm cái việc của hầu gái.
Lương Hoành Tín truyền âm cho ông cụ Lương nói: “Thân phận của cậu Lục tôn quý, để Lưu Tuệ bóp vai cho anh ta cũng không tính là gì.”
Ông cụ Lương muốn đập chết ông ta, để cho con gái của mình bóp vai cho người ta mà lại không tính là gì. Ông trầm giọng nói: “Muốn làm, anh tự làm.”
Nói xong, ông mang theo Lưu Tuệ quay người muốn đi.
Mấy người Lục Tín Vỹ hai tay ôm ngực, đều là dáng vẻ đang xem kịch, không chút quan tâm.