Trong ảnh là một hồ nước nhỏ. Một vầng sáng đầy màu sắc giữa không trung từ trên cao rơi xuống mặt hồ, tạo thành một hư ảnh, bất ngờ là một tòa cung điện cổ kính rất huyền bí và lạ lùng.
“Thiên địa biến hóa to lớn, loại chuyện này cũng không có gì lạ.” Đường Tuấn trả lại bức ảnh cho Hoàng Phủ Ngọc.
Hoàng Phủ Ngọc cười nói: "Đúng vậy. Mọi thứ kỳ lạ hơn chuyện này đều đã từng xảy ra, nhưng lần này thì khác. Anh nên xem qua tài liệu tôi cung cấp cho anh thì sẽ hiểu thêm về Chu Hoa Kiện và Lã Kiến Trung đấy. Vài ngày trước Chu Hoa Kiện đã cùng đệ tử của mình đến Kon Tum rồi.”
Sắc mặt Đường Tuấn thay đổi rõ rệt, anh thốt lên: "Chu Hoa Kiện đã rời khỏi đảo Phú Quốc rồi!"
Mặc dù Đường Tuấn không hiểu rõ Chu Hoa Kiện, nhưng mấy ngày qua, anh đã đọc tài liệu về một số thuật sĩ phong thủy nổi tiếng trên đảo Phú Quốc, vì thế anh có hiểu biết nhất định về Chu Hoa Kiện. Những thành tựu của người này trong phương diện phong thủy chắc chắn là không thể nghi ngờ, ông ta là một trong số ít những bậc thầy về phong thủy ở Việt Nam. Nhưng ông ta có một điều kỳ quặc, đó là ông ta không rời đảo Phú Quốc nửa bước.
Pháp giới thuật phong thủy trên đảo Phú Quốc vốn dĩ được dẫn dắt bởi Lã Kiến Trung, một người rất thông thạo cổ kim. Hai mươi năm trước, Chu Hoa Kiện đột nhiên nổi lên, chỉ trong vài năm, ông ta từ một thuật sĩ phong thủy vô danh đã trở thành một thuật sĩ phong thủy đình đám ngang với Lã Kiến Trung. Cũng chính từ thời điểm đó, Chu Hoa Kiện không còn rời khỏi đảo Phú Quốc nữa.
Đã từng có một số người giàu có và quyền lực ở Hà Nội mời mọc Chu Hoa Kiện giúp đỡ với giá cao, một trong số họ thậm chí còn đưa ra mức giá ba ngàn năm trăm tỷ cao ngất, nhưng Chu Hoa Kiện không hề động lòng, nhất quyết vẫn không đi khỏi đảo Phú Quốc.
Vì sự gàn dở này, Chu Hoa Kiện đã làm mất lòng nhiều người. May mắn thay, ông ta cũng kết thân không ít với các nhân vật tai to mặt lớn ở đảo Phú Quốc, cho nên cũng không ai có thể làm gì được ông ta.
Thế mà bây giờ Chu Hoa Kiện, người đã khư khư bám trụ ở đảo Phú Quốc trong suốt hai mươi năm qua đột nhiên lại rời khỏi đó, chuyện này quả thật rất kỳ lạ.
Tuy nhiên, Đường Tuấn chỉ hơi kinh ngạc, cũng không có ý định đào sâu. Nhưng khi ánh mắt anh lại rơi vào bức ảnh, đồng tử đột ngột co lại và sắc mặt của anh hơi thay đổi.
“Có chuyện gì vậy?” Hoàng Phủ Ngọc chộp được sự thay đổi trên vẻ mặt của Đường Tuấn, vội hỏi.
Đường Tuấn thở ra một hơi, lắc đầu nói: "Tôi phải đi Kon Tum một chuyến."
Hoàng Phủ Ngọc ngập ngừng một chút, sau đó gật đầu nói: "Được. Tôi sẽ nhờ nhân viên của công ty kia đưa anh đi. Những tấm ảnh này là do cô ấy chụp. Cô ấy biết nơi đó là ở đâu."
Đường Tuấn gật đầu đồng ý. Kon Tum rất rộng lớn nên nếu có ai đó làm hướng dẫn viên du lịch thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Trong khi Hoàng Phủ Ngọc liên lạc với cô gái kia, Đường Tuấn nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó trong bức ảnh. Đó là hình ảnh phản chiếu trong hồ, hình ảnh phản chiếu nhỏ đến mức mắt thường không thể nhìn thấy được. Nhưng Đường Tuấn thấy rõ bóng dáng đó là ngọc trụ, rồng phượng quấn quít trên ngọc trụ, cây ngọc trụ này giống hệt ngọc trụ thần bí trong đầu của anh.
Một ngày sau, Đường Tuấn đã đến Kon Tum. Bên cạnh anh là một cô gái ăn diện trau chuốt đẹp đẽ, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặt mũi cũng rất ưa nhìn. Cô gái tên là Lăng Thu Thủy, một quản lý cấp trung của tập đoàn Yên Hòa. Có thể đạt được vị trí quản lý cấp trung ở độ tuổi này, chắc chắn không thể thiếu năng lực và bối cảnh.
"Anh Đường, anh thật sự muốn tới đó sao? Lúc tôi vội vàng quay lại đường cũ sau khi chụp ảnh xong, đã có rất nhiều người chạy tới đó rồi. Những người đó đi nhanh như bay, có thể đi trên mặt nước, giống như nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp vậy. Mấy người như vậy tuyệt đối đều là những kẻ nguy hiểm, chúng ta vẫn là không nên đi đến đó.”