Phi Nguyệt nói: "Đương nhiên lợi hại. Bốn mươi năm trước, Thương Vương Độc Cô Phong Đăng sử dụng tuyệt kỹ tám tám sáu mươi bốn Độc Cô Thương Pháp tung hoành Việt Nam, ngay cả cao thủ ngoại quốc cũng đều bị ông ta khiêu chiến đánh bại. Trận chiến làm cho ông ta nổi danh Việt Nam chính là trận ở nước ngoài hơn ba mươi năm trước, nghe nói lúc đó ông ta chỉ một người một thương nghênh chiến với hơn mười cao thủ ở nước ngoài, cuối cùng ngay cả bảy vị võ giả Thần Cảnh cùng với hai vị đại sư thuật pháp đều bị ông ta hạ gục. Từ đó về sau cao thủ Thần Cảnh ở ngoại quốc nghe thấy tên ông ta thì đều khiếp sợ."
"Còn có Tống Thiên Lăng, người này thực lực cường đại lại cực kỳ hiếu chiến, xuất đạo gần bốn mươi năm, nghe nói chỉ thua duy nhất một lần. Người đánh bại ông ta chính là Long Vương."
"Chỉ là hai người này đã mai danh ẩn tích nhiều năm, làm sao lại xuất hiện ở Nghịch Luân được?"
Phi Nguyệt quả là một cuốn bách khoa toàn thư nhỏ, cô kể về chiến tích của cả hai người là Độc Cô Phong Đăng và Tống Thiên Lăng. Một đôi mắt to ánh lên hào quang, giống như sùng bái thần tượng vậy.
Hoa Khải Đức giải thích: "Bọn họ vốn chính là người của Nghịch Luân. Hai người bọn họ ở trong tối, Long Vương ở ngoài sáng. Bằng không chỉ bằng một mình Long Vương thì Nghịch Luân làm sao có thể trấn áp được nhiều cao thủ trong và ngoài nước như vậy. Xem ra hai người này không chịu được cô đơn cho nên lại rời núi."
Đối với hai người này, Đường Tuấn cũng không biết gì cả. Với lại thời gian tu luyện của anh rất ngắn, đối với một số bí mật của võ đạo và ma giới anh cũng không rõ ràng.
"Sư phụ, nếu thật sự là hai người bọn họ, vậy chúng ta phải làm sao?" Phi Nguyệt có chút lo lắng.
Hoa Khải Đức nhìn thoáng qua Đường Tuấn, nhẹ giọng nói: "Hy vọng là nhiều năm như vậy, tính tình của bọn họ sẽ tốt hơn một chút."
Tại căn cứ bí mật của Nghịch Luân.
Ba người ngồi trong một căn phòng thật lớn, mỗi người chiếm một vị trí. Một trong số đó là Long Vương. Còn hai người còn lại, một người mặc áo dài màu xám tro, trên tay cầm một thanh trường thương màu trắng bạc, dáng người thon dài, khí thế ẩn mà không lộ nhưng lại làm cho người ta có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát. Còn một người khác thì có dáng người không cao, mặt hơi béo, đang lau một cây đao.
"Vừa rồi có thông tin nói rằng Đường Tuấn đã trở lại. Phong Đăng, Thiên Lăng, các ông nghĩ thế nào?" Long Vương như thể đã quen với hành động của bọn họ, thản nhiên nói.
Hai người này hóa ra là là Thương Vương Độc Cô Phong Đăng và Bá Đao Tống Thiên Lăng.
"Trở về vừa đúng lúc." Tống Thiên Lăng đang lau đao ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn, nói: "Giết nó tế đao."
Long Vương khẽ nhíu mày nói: "Nhưng mà thực lực của cậu ta cũng không thua bất kì người nào trong chúng ta, thậm chí còn mạnh hơn. Tôi sợ rằng sẽ phản tác dụng, tốt nhất vẫn nên áp dụng kế sách dụ dỗ."
"Kế sách dụ dỗ? Ông Long, ông vẫn ngây thơ như vậy. Năm đó chúng ta thành lập Nghịch Luân nổi danh trong ngoài nước, dựa vào dụ dỗ lôi kéo sao? Không phải, dựa vào vào sức mạnh vô song. Thương của tôi, đao của ông Tống, còn có nắm đấm của ông. Thực lực của cậu ta dù mạnh đến đâu cũng có thể đạt được Nguyên Đan sao?" Độc Cô Phong Đăng cười lạnh một tiếng.
"Không sai, chỉ cần cậu ta chưa có Nguyên Đan thì chúng ta sẽ không sợ. Năm đó ba người chúng ta liên thủ, ngay cả cường giả Bán Nguyên Đan đều đã bị giết chết. Cho dù giống như lời ông nói, thực lực của cậu ta có thể đánh bại Lạc Thịnh. Nhưng ba người chúng ta liên thủ đấu với những kẻ dưới cảnh giới Nguyên Đan là bất khả chiến bại!" Tống Thiên Lăng nói, lộ ra một cảm giác độc đoán.