Đường Tuấn lại lắc đầu, võ công của Phạm Tĩnh chỉ có người ở ngoài nhìn mới thấy có uy thế thôi. Còn ở trước mặt một tông sư như Đường Tuấn thì, hoa hè ba lá hẹ..., tứ tượng Bát Quái là đại diện cho trời đất, cho nên phải hợp với lý lẽ giản dị tự nhiên, không nên hoa hè nhiều như vậy!
Anh cũng tung ra một chưởng, tốc độ không nhanh không chậm như là con nít đang chơi đùa. Anh chỉ tung một chưởng đơn giản mà không dùng chân khí. Nếu như vận dụng chân khí thì chỉ sợ là ngay cả cơ hội để Phạm Tĩnh ra chiêu cũng không có, đến lúc đó thì mới thật sự là ỷ mạnh hiếp yếu rồi.
"Có một chút bản lĩnh như vậy mà cũng dám gây chiến với sư phụ tôi!" Phạm Tĩnh khinh thường trong lòng.
Rầm!
Hai bàn tay tiếp xúc với nhau, phát ra âm thanh âm u đục ngầu.
"Đi xuống đi!" Nội công Phạm Tĩnh bùng lên, muốn cho Đường Tuấn một sét để xuống võ đài, rửa sạch nổi sỉ nhục cho sư phụ Đinh Mạnh Phúc!
Nhưng mà anh ta chỉ vừa mới nghĩ đến thôi thì bỗng nhiên cảm giác không đúng. Nội công mà anh tung ra lại không thể bùng ra được mà nó còn có xu thế tháo chạy.
Cộc! Cộc!
Cơ thể Phạm Tĩnh lảo đảo lùi ra sau hai bước, sắc mặt đỏ bừng, thân thể khó chịu cực kỳ.
Tuy rằng Đường Tuấn không sử dụng nội công nhưng mà vẫn rất khủng bố. Nói theo một cách khác cho dễ hiểu như này, đều là một quân đội một trăm ngàn người nhưng khi bị một người bình thường lãnh đạo và khi bị một vị đại tướng thắng hơn trăm trận trong chiến tranh lãnh đạo thì sẽ cho ra hai kết quả hoàn toàn khác nhau. Người sau chỉ cần dùng không đến một phần mười sức lực là đã có thể đánh bại được người trước. Mà Đường Tuấn bây giờ cũng giống như vị đại tướng đó!
"Cậu thua rồi!" Đường Tuấn nhàn nhạt nói, vẻ mặt thoải mái tùy ý như là không phải vừa mới đánh nhau xong mà chỉ là đang chơi đùa mà thôi.
"Sao có thể chứ? Cậu đã dùng cái tà thuật gì vậy!" Phạm Tĩnh suy nghĩ trăm lần cũng không thể tin được, cho rằng Đường Tuấn dùng âm mưu thủ đoạn gì đó mới thắng được mình.
Đường Tuấn nghe thấy thế, sắc mặt liền thay đổi, trong mắt hiện ra lửa giận! Anh là một vị tông sư, muốn thắng một tên cao thủ nội công trung kỳ thì cần dùng tà thuật gì chứ!
Vào lúc này, bỗng nhiên một tiếng quát lớn từ ngoài khe núi lọt vào: "Phạm Tĩnh, câm mồm!"
"Sư phụ!" Phạm Tĩnh nghe được giọng nói, không nhịn được kêu lên.
Thanh âm kia từ từ đến gần: "Thắng chính là thắng, thua chính là thua, đừng tìm lý do cho chính mình!"
Một bóng dáng nhanh chóng xuất hiện trên võ đài.
Đinh Mạnh Phúc mặc một bộ áo dài rộng thùng thình, khuôn mặt lạnh lùng, độ ấm quanh người ông như đang từ từ giảm xuống. Ông ta mang theo khí chất cách biệt với đời, cho người ta cảm giác như là thần tiên giáng trần, đây là loại phong thái thuộc về tông sư.
"Sư phụ." Phạm Tĩnh cung kính hành lễ nói.
Đinh Mạnh Phúc khẽ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Phạm Tĩnh, anh ta cảm thấy cơ thể mình dễ chịu hơn rất nhiều.
"Con đi xuống đi. Con không phải là đối thủ của cậu ấy, không nên ở trên đây tự rước lấy nhục. Đinh Mạnh Phước nói với Phạm Tĩnh. Nhẹ nhàng vung tay lên, Phạm Tĩnh cảm giác có một nguồn lực lượng êm dịu truyền đến trên người mình, sau đó anh ta đã đứng trên mặt đất.
"Bản lĩnh của tông sư, đây mới là bản lĩnh thật sự của tông sư!" Có người kích động nhìn Đinh Mạnh Phúc la to lên.
Ánh mắt Phạm Tĩnh lộ ra sự kính sợ và hâm mộ, tông sư cảnh giới Chân Khí là giấc mộng của tất cả những võ giả, mà sư phụ anh, hôm nay đã là tông sư!
"Đinh đại sư, tôi có một chuyện muốn báo cho ngài biết!" Trong ánh mắt kính sợ của mọi người, Tần Nhu đi ra từ trong đám người, thanh âm cung kính nói với Đinh Mạnh Phúc.