Ầm ầm ầm.
Rất nhiều hiện tượng khác lạ được oán khí rót vào, giống như sống lại, phát ra đủ loại âm thanh quái dị, làm tâm trí người ta sợ hãi.
Trong chớp mắt đông đảo hiện tượng khác lạ áp sát trước người Đường Tuấn, sau đó cùng nổ tung.
Sương quỷ bao phủ, nhấm chìm cơ thể Đường Tuấn.
Thẩm Hồng Diệp hơi thở dốc, nhẹ giọng nói: “Xem anh chết hay chưa?”
“Thánh nữ điện Sâm La chỉ có chút thực lực này sao?” Ngay lúc này, một giọng nói từ bên trong truyền ra.
Sương quỷ bỗng nhiên cháy lên, hóa thành lửa lớn cuồn cuộn, trong đó phát ra từng tiếng rít gào.
Cơ thể Đường Tuấn lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ.
Thẩm Hồng Diệp ngớ ra, tên này hình như còn mạnh hơn cô ta tưởng tượng.
“Thánh nữ, không kịp rồi. Người của cung Vạn Diệu đến rồi.” Lúc Thẩm Hồng Diệp chuẩn bị ra tay lần nữa, sắc mặt hai trưởng lãi nặng nề nói.
Thẩm Hồng Diệp nhìn về phía Triệu Huyền, lạnh lùng nói: “Anh sớm đã có chuẩn bị rồi? Nếu như không phải đã sớm chuẩn bị, người của cung Vạn Diệu không thể đến núi sương quỷ nhanh như vậy. Trừ khi là những nhân vật lỗi lạc nắm giữ thuật dịch chuyển tức thời kia, mà nhân vật như thế, cung Vạn Diệu vốn không có.”
Triệu Huyền cười nhạt một tiếng nói: “Cô chặn giết tôi, tôi đương nhiên có thể tính toán trở về.”
“Thẩm Hồng Diệp.” Anh ta vừa dứt lời, một tiếng quát giống như sấm từ xa truyền đến.
Cùng lúc đó một ánh kiếm bắn mạnh đến trước người Thẩm Hồng Diệp.
Thổi phù một tiếng, ánh kiếm xuyên thủng ngực trái Thẩm Hồng Diệp.
“Thánh nữ.” Hai vị trưởng lão vội hét lên.
Sắc mặt Thẩm Hồng Diệp âm u nói: “Là trưởng lão đầu tiên của cung Vạn Diệt, chúng ta tiêu rồi.” Cô ta nhìn Đường Tuấn và Triệu Huyền nói: “Tôi nhớ kỹ các anh rồi.”
Cô ta nói xong thì biến ra một quả ngọc phù trong tay, trực tiếp bóp nát.
Một con đường xuất hiện trước mặt cô ta, Thẩm Hồng Diệp và hai trưởng lão cùng tiến vào thông đạo rồi biến mất.
“Ngọc phù không gian.” Sắc mặt Triệu Huyền thay đổi.
Ngọc phù không gian là ngọc phù