“Tôi hiểu rồi, ông Vương.” Tâm trạng Đường Tuấn vô cùng nặng nề.
“Đây là Ngũ Long châm pháp tổ truyền của nhà họ Vương ta, cậu tranh thủ thời gian nghiên cứu xem.” Vương Trọng Khang lấy ra một cuốn sách cổ nhỏ màu vàng, nói: “Hành vi của Dược Y Cốc và Phái Thần Châm mặc dù làm người ta khinh thường, nhưng y thuật của bọn họ đúng là rất lợi hại, hơn nữa họ cũng nắm giữ rất nhiều thuật Y học cổ truyền đã thất truyền. Cậu muốn đánh bại bọn họ, không phải là chuyện đơn giản đâu.”
“Ông nội, Ngũ Long châm pháp là bí truyền của nhà họ Vương chúng ta, ông sao có thể tuỳ tiện đưa cho người khác?” Vương Tấn Lợi thấy thế, nghẹn ngào hô lên.
“Y học cổ truyền sắp không còn nữa rồi! Ta cất giấu một cuốn sách này thì có tác dụng gì!” Vương Trọng Khang quát lại.
Đường Tuấn cung kính nhận lấy cuốn sách, anh chỉ cảm thấy tâm tình càng thêm nặng nề.
Anh chưa từng nghĩ tới Y học cổ truyền sẽ trở thành như bây giờ, càng chưa từng nghĩ tới thế hệ trước đã hy sinh bao nhiêu vì Y học cổ truyền. Có lẽ trước kia anh từng nghĩ qua, nhưng chưa bao giờ sâu sắc như lần này.
Nắm chặt cuốn Ngũ Long châm pháp trong tay, ánh mắt Đường Tuấn dần dần trở nên kiên nghị: “Ông Vương hãy cứ yên tâm, tôi sẽ không để cho ông thất vọng đâu.”
Anh ngẩng đầu nhìn trời, thầm nhủ trong lòng: “Ông nội, chuyện ông chưa làm xong, cháu sẽ làm thay cho ông. Cho dù lúc cháu còn sống vẫn chưa làm xong, vậy cháu cũng sẽ để người khác tiếp tục. Một ngày nào đó, Y học cổ truyền sẽ được tất cả mọi người công nhận, phủ rộng toàn cầu!”
Hạ Văn Thanh đang đứng ở một bên bị đoạn đối thoại của một già một trẻ này làm cho nhiệt huyết sôi trào, hốc mắt cậu ta ửng đỏ. Vốn dĩ vì cái chết của mẹ, cậu ta đã thất vọng, thậm chí là đã tuyệt vọng với Y học cổ truyền, nhưng bây giờ, ngọn lửa nhiệt huyết ấy lại bị nhen nhóm lên lần nữa. Cậu ta nhìn thấy kỳ vọng xây dựng một nền Y học cổ truyền mạnh mẽ ở trên người Đường Tuấn.
Lại thảo luận tiếp công việc liên quan đến đại hội Y học cổ truyền, Đường Tuấn thấy tinh thần Vương Trọng Khang không tốt bèn đứng dậy rời đi. Hạ Văn Thanh cùng ông Smith cũng rời đi theo. Trong chốc lát, căn nhà cổ mộc mạc này lại khôi phục vẻ yên tĩnh thường có, chỉ còn hai ông cháu Vương Trọng Khang và Vương Tấn Lợi ở lại nơi đây.
Sao giăng đầy trời, đâu đó trong đình viện bỗng có vài tiếng côn trùng, vô cùng tĩnh mịch.
“Ông nội, Đường Tuấn chỉ là người ngoài, vì sao ông lại giúp anh ta?” Cuối cùng Vương Tấn Lợi cũng nói ra nghi vấn của mình.
Vương Trọng Khang chỉ nhìn Vương Tấn Lợi, nói: “Không phải ông đang giúp cậu ta, mà là ông đang giúp Y học cổ truyền.”
Vương Tấn Lợi khẽ giật mình, hỏi tiếp: “Thế nhưng anh ta thực sự có thể đánh bại Tôn Khanh và Cô Cơ sao ạ? Chỉ dựa vào anh ta, thực sự sẽ làm được sao ạ?”
Vương Trọng Khang giễu cợt nói: “Có phải cháu cảm thấy cậu ta xuất thân tầm thường, y thuật không so sánh được với Dược Y Cốc và Phái Thần Châm đã truyền thừa cả ngàn năm không?”
Vương Tấn Lợi trầm mặc, nhưng ánh mặt lại bán đứng suy nghĩ trong nội tâm anh ta.
“Ông có thể nói cho cháu biết, xuất thân của Đường Tuấn tuyệt đối không kém hơn cháu. Năm đó ông nội cậu ta liên tiếp đánh bại hơn mười vị cao thủ y đạo của Dược Y Cốc và Phái Thần Châm. Thành tựu như vậy ngay cả những ông già như ông đây đều thẹn không bằng. Y thuật hiện nay của Đường Tuấn còn cao minh hơn cả ông nội cậu ta, đánh bại Tôn Khanh không phải không thể đâu.” Vương Trọng Khang giải thích.
“Xuất thân không kém hơn cháu? Đường Tuấn? Không lẽ canh ta là người của Y Thánh Đường gia?” Vương Tấn Lợi suy nghĩ, bỗng nhiên thất thanh nói.
Vương Trọng Khang không trả lời, chỉ nói một cách mệt mỏi: “Ngày mai đại hội Y học cổ truyền giao cho cháu. Ông mệt rồi, ông muốn đi nghỉ. Cháu phải nhớ kĩ, dù sau này có phát triển như thế nào, đừng quên gốc rễ của nhà họ Vương nằm ở đâu.”
Vương Tấn Lợi sửng sốt một chút, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Ánh trăng lạnh lẽo rọi vào ban công, Đường Tuấn và Lý Ngọc Mai đang ngồi đối diện nhau.
Tay cô cả nhà họ Lý cầm một ly rượu vang, nhẹ nhàng giơ lên. Đôi môi gợi cảm dính rượu đỏ sẫm càng khiến cô thêm phần gợi cảm. Chỉ sợ bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cô ta lúc này đều sẽ không nhịn được muốn cắn lên đôi môi ấy.
Trên người Lý Ngọc Mai mặc một bộ áo ngủ tơ lụa rộng rãi, da thịt thấp thoáng sau lớp vải, dưới ánh trăng càng lộ vẻ trắng nõn hoàn mỹ, phảng phất như ngọc dương chi cao cấp nhất. Đôi bàn chân tinh xảo vểnh lên, có chút run run, gợi ra phong cảnh mê người.
Ánh trăng. Rượu ngon. Giai nhân.