“Đáng tiếc, dưới thế lực của Vạn Đạo Tông, còn có Tu La môn và nhà họ Cổ, ai có thể chống đỡ được.” Đột nhiên Từ Linh Anh nói.
Triệu Thanh Sơn khẽ gật đầu, bỗng nhiên khóe mắt của anh ta nhìn thấy một người, cả người đột nhiên cứng đờ.
“Vậy mà anh ta cũng tới.” Sắc mặt Triệu Thanh Sơn khẽ biến.
“Anh ta muốn lên sân khấu sao?” Âm Thư Vũ che cái miệng nhỏ lại, ánh mắt nhìn Đường Tuấn cứ như là không thể tin nổi.
“Anh… Anh Đường.”
Đường Tuấn đến gần, ba người và cả người của ba nhà gần như là đứng dậy hết, hơi khom lưng với Đường Tuấn, giọng điệu rất là cung kính.
Nhất ba người Triệu Thanh Sơn, trong ánh mắt càng hiện ra vài phần kính sợ. Nếu đúng như là bọn họ đoán, thực lực Đồ Yên Nhi bùng nổ là vì được Đường Tuấn dốc hết sức chế tạo, vậy chẳng phải chứng tỏ trong tay Đường Tuấn có được cách thức nào đó giúp cho một người có thể lập tức trở nên mạnh mẽ, thậm chí là ngưng kết Thánh Anh!
Trên khán đài, Lưu Tuyết đang suy nghĩ làm sao để thoát khỏi Vương Chí Viễn, thì đã nhìn thấy được mặt Triệu Thanh Sơn.
“Lưu Tuyết, em xem kìa.” Vương Chí Viễn bỗng nhiên đẩy nhẹ cô ta.
“Làm gì đó.” Lưu Tuyết không vui, bây giờ có Triệu Thanh Sơn đối lập, cô ta càng ngày càng thấy ngứa mắt với Vương Chí Viễn, trong giọng nói cũng không có kiên nhẫn.
Lưu Tuyết nhìn theo ánh mắt của Vương Chí Viễn, trùng hợp nhìn thấy đám người Triệu Thanh Sơn khom lưng hành lễ với Đường Tuấn.
“Tên kia.” Lưu Tuyết ngẩn ra, trở nên thất thần. Có thể làm Triệu Thanh Sơn đối xử như vậy nhất định là một nhân vật lớn khó lường, vậy mà cô ta đã bỏ lỡ.
Đường Tuấn không thèm quan tâm suy nghĩ của ba nhà Mãn Uyên Thành, chỉ khoanh tay đi về phía sàn đấu của Đồ Yên Nhi. Anh đi một mình, trên người không có bất kỳ kí hiệu của tông môn nào, vì thế lập tức hấp dẫn sự chú ý rất nhiều người.
“Là anh ta. Không ngờ anh ta còn dám xuất hiện.”
Mấy người trong tông môn Hỏa Vũ Môn, chùa Thiên Trúc và đám người Viêm Kiên nghiến răng nghiến lợi, dùng ánh mắt ai oán nhìn Đường Tuấn: “Lần này là anh tự tìm chết, đừng có trách chúng tôi. Nơi này cũng không phải là lầu Tiên Sơn mà để mặc cho anh làm bậy.”
“Đường Tuấn, anh ta muốn làm gì!” Trong đội ngũ Vạn Đạo Tông, Dạ Tư Niên và Lộ Nguyên Quân chợt ngẩn người ra, rồi nhìn Đường Tuấn đầy căm tức.
“Nơi này là sàn đấu, người không liên quan không được tới gần! Anh là đệ tử tông môn nào, ai bảo anh tới!” Một bóng người ngăn cản phía trước Đường Tuấn, giọng nói rét buốt như băng.
Đường Tuấn cũng không thèm nhìn đệ tử vị Vạn Đạo Tông đang chắn đường, anh hơi phẩy nhẹ tay, người nọ đã ngã xuống một bên, đến cơ hội ra tay cũng không có.
Trong sàn đấu, Chu Kính nhìn Đồ Yên Nhi với ánh mắt đầy cợt nhả, âm thầm truyền âm nói: “Giao pháp quyết tu luyện của cô ra đây, hôm nay có thể tha chết cho cô. Độc Tông của cô còn có khả năng sống sót.”
Đây mới là mục đích anh ta ra tay.
Có điều ngại thể diện Vạn Đạo Tông, anh ta cũng không dám công khai ép buộc, chỉ ngầm truyền âm.