Công Thành Toại đứng một bên vẻ mặt hài hước nhìn Đường Tuấn, giống như chơi trò mèo vờn chuột.
Hai người bọn họ đã lười che giấu.
Sắc mặt Lã Kiến Trung biến đổi nhanh chóng, khẽ chạm vào Đường Tuấn nhỏ giọng nói: "Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu."
Công Thành Toại và Hàn Không Tử cười lạnh, ánh mắt khinh thường nhìn về phía Đường Tuấn.
Đường Tuấn vẫn không nói gì, vẫn là bộ dạng bị dọa sợ đến ngu người.
"Tên quỷ nhỏ, tôi đang nói với anh đó." Thấy Đường Tuấn không trả lời, sắc mặt Hàn Không Tử trầm xuống.
Vẫn không trả lời.
"Được. Tên thối tha, đây là chính anh muốn chết, không trách được tôi." Hàn Không Tử cười ác độc nói.
Suy nghĩ của anh ta vừa chuyển động, một sợi Hỏa Diễm Trường Tiên đột nhiên xuất hiện nắm trong tay anh ta.
"Nhất Niệm Thành Pháp."
Sắc mặt Lã Kiến Trung hơi biến đổi lẩm bẩm nói. Cái gọi là Nhất Niệm Thành Pháp này chính là suy nghĩ trong đầu vừa chuyển động liền tạo thành phép thuật. Điều này chỉ có thể được thực hiện nếu tu vi thuật pháp mạnh đến một mức độ nhất định, hơn nữa tinh thần lực cũng phải đủ mạnh mới có thể làm được.
Nhất Niệm Thành Pháp lại lên cấp chính là Nhất Niệm Thành Trận, hầu như phương pháp đã thuộc về cảnh giới Nguyên Đan.
Bang.
Hàn Không Tử vung tay, Hỏa Diễm Trường Tiên giống như một con rắn lè lưỡi bắn về phía mặt của Đường Tuấn. Ngọn lửa đỏ bên trong màu tím, bên trong màu tím có chút ánh kim giống như tam muội chân hỏa. Cho dù sức mạnh không bằng tam muội chân hỏa, nhưng cũng không thua kém bao nhiêu.
"Trước tiên phế bỏ ngươi, sau đó sẽ từ từ tra hỏi. Tôi cũng không tin sẽ hỏi không ra phương pháp ngưng luyện hạt giống Thuần Dương." Trong lòng Hàn Không Tử đã có cách.
"Ừ?" Ngay lúc Hỏa Diễm Trường Tiên sắp quất vào mặt Đường Tuấn, lông mày anh khẽ nhướn lên, một cái tay vô thức nắm vào Hỏa Diễm Trường Tiên.
"Thằng nhãi này nhất định bị điên rồi, lại dám dùng tay không bắt lấy roi lửa tam sắc của tôi. Anh ta nghĩ mình là cường giả võ đạo Thần Hải đỉnh cao sao?" Trên mặt Hàn Không Tử hiện lên khinh bỉ.
Công Thành Toại cũng nhướng mày. Anh ta là võ giả Cực Cảnh nhưng cũng không dám tay không bắt lấy roi lửa này.
Oành.
Tay của Đường Tuấn thoáng cái bắt được Hỏa Diễm Trường Tiên, ngọn lửa cực nóng không gì sánh được có thể nung chảy kim loại nhưng ngay cả da của Đường Tuấn cũng không làm tổn thương được.
"Không thể nào." Hàn Không Tử không dám tin. Trong mắt anh ta, Đường Nghiêu là một tên hậu bối chưa từng trải sự đời, tốt nhất thì anh ta cũng có chút may mắn mà thôi, nhưng bây giờ lại tay không bắt được Hỏa Diễm Trường Tiên của anh ta.
"Tìm được rồi." Lúc này, trên mặt Đường Tuấn lộ ra vui mừng, anh thu hồi lại tâm trạng, thấy trên tay mình đang cầm Hỏa Diễm Trường Tiên và vẻ mặt của đám người Hàn Không Tử.