Dương Tuấn khơi dậy chân khí khắp người, cản lại một đòn này, nhưng vẫn bị tàn sức đánh đến hộc máu lùi về sau.
“Ôi.” Dương Tuấn lau vết máu nơi khoé miệng, chân khí cả người rực cháy hừng hực, y như một ngọn lửa thực sự.
Đốt cháy chân nguyên!
Dương Tuấn đã bắt đầu liều mạng để ngăn Đường Tuấn lại.
“Hả?” Đường Tuấn nhướng mày, đành phải dừng lại.
Anh chậm rãi đi đến chỗ Dương Tuấn, thờ ơ nói: “Không nhìn ra được là Huyết Sát cũng có người trọng tình như thế.”
Khoé miệng Dương Tuấn lộ vẻ cười thảm, nói: “Xích Luân đã từng cứu mạng tôi, tôi không còn cách nào.”
Đột nhiên, vẻ mặt ông ta dao động, lộ ra khí tức kiên quyết, nghiêm nghị nói: “Đây là một chiêu đốt cháy chân nguyên của tôi, mạnh nhất đời này, xin thiên nhân dạy bảo!”
Toàn thân ông ta bị bao phủ bởi một tầng lửa thiêu hừng hực, khí huyết cuồn cuộn trào dâng đến tận cùng, tựa như một chiến thần đẫm máu.
“Thôi vậy. Ông ra tay đi.” Nhìn vào cơ thể dần dần hoá thành một đốm đen của Xích Luân, Đường Tuấn thở dài. Nếu như lúc này anh bỏ lại Dương Tuấn, dốc sức đuổi theo thì vẫn có thể đuổi kịp. Nhưng Dương Tuấn vì đền ơn đã đốt cháy huyết khí chân nguyên, phát ra một chiêu mạnh nhất, tuy là võ giả của nước khác nhưng vẫn thật đáng nể.
Một lúc sau, một tia sấm sét khổng lồ nổ vang rền giữa núi rừng, mở ra một cái hố to giữa cánh rừng hoang vu, tựa như bị hoả tiễn nổ.
Không biết qua bao lâu, bóng dáng của đám người Từ Vũ và Vũ Quân từ xa vụt đến, phía sau còn có lứa người trẻ tuổi và mạnh mẽ Vũ Tuyết Hương, Thanh Liên nối đuôi theo.
“Thiên nhân Đường, đây là?” Từ Vũ nhìn đống máu thịt đã bị cháy khét hoàn toàn, chỉ còn sót lại cái đầu lâu trắng như tuyết, con ngươi co rút lại, bèn vội vàng hỏi.
“Người này là Dương Tuấn.” Đường Tuấn nói: “Chôn cất cho ông ta, đây là một võ giả đáng kính.”
“Gã họ Đường, sao anh dám giết Phi Vũ! Nghịch Luân ta với anh sẽ không ngừng chiến tới chết mới thôi!” Thanh Liên vút khỏi cánh rừng, cơ thể bé nhỏ vác cung cổ thần bí, Thành Kha bế thi thể lạnh băng của Phi Vũ, kiếm cổ trong tay Tân Kiên vang lên leng keng, tựa như lúc nào cũng chuẩn bị xuất khỏi vỏ để giết người. Trong ánh mắt cả ba người đều mang vẻ hận thù đến tận xương tuỷ, hận không thể lăng trì Đường Tuấn.
Phi Vũ là một trong những người của Nghịch Luân sau này có thể trấn áp giới võ đạo, có tiềm năng vô cùng lớn, nhưng bây giờ đã chết. Nếu tin này bị truyền về, không biết toàn bộ Nghịch Luân sẽ chấn động ra sao, e rằng đến cả cậu Long cũng sẽ vì việc này mà ra tay.
Đường Tuấn giễu cợt nhìn ba người, nghiễm nhiên nói: “Lẽ nào chỉ cho phép Nghịch Luân cô giết người chứ không cho phép tôi giết người sao?”
“Anh dám rút kiếm à?”
Đường Tuấn nhìn Tân Kiên, ánh mắt trào phúng khó hiểu.