Lý Hùng Cường kẹp quân cơ đen trong tay, mỉm cười: “Mỗi người đều có sở trường riêng mà.”
Tá Đằng Quân Anh mỉm cười tự hào, chợt cau mày: “Tên Kim Đông Thành kia đang làm cái gì vậy chứ?”
Lý Hùng Cường cười: “Anh ta có hơi lo lắng về tên họ Đường kia.”
Tá Đằng Quân Anh không khỏi cười khẩy nói: “Lo lắng? Có gì đáng để lo lắng. Giờ phút này có lẽ tên đó đã chết rồi. Năm tên Huyết Vệ ra tay thì có thể có chuyện ngoài ý muốn gì chứ?”
“Ồ. Hóa ra họ tên là Huyết Vệ à.” Vào đúng lúc này, có một giọng nói lạ vang lên trong phòng.
“Ai?” Sắc mặt Tá Đằng Quân Anh thay đổi, cơ thể lập tức gục xuống giống như một con báo săn sợ hãi, anh ta nhấc thanh đao võ sĩ đang đặt bên cạnh lên.
"Sao lại là anh?" Dưới ánh mắt của Tá Đằng Quân Anh, Đường Tuấn bước từng bước từ trên tầng xuống.
Lý Hùng Cường cũng đứng lên, mặt đầy cảnh giác nhìn Đường Tuấn, lộ ra vẻ khó hiểu.
"Tôi không biết làm cách nào mà anh tránh được sự truy sát của huyết vệ. Nhưng nếu anh đã dám đến đây thì sẽ biết thế nào là chết." Tá Đằng Quân Anh rút thanh kiếm nihonto trong tay ra, nói với giọng châm chọc: "Võ đạo không giống y đạo, không phải chỉ cần biết cách cầm mấy cây kim ghẻ là được."
"Vậy người này, nhờ cậy Tá Đằng tiên sinh vậy." Lý Hùng Cường cúi gập người chào Tá Đằng Quân Anh.
"Cậu cả yên tâm, chỉ cần một chiêu của tôi là đủ." Tá Đằng Quân Anh kiêu ngạo nói.
Lý Hùng Cường khẽ gật đầu, lùi sang một bên.
Đường Tuấn nhìn hai người, trong lòng ngày càng lạnh lẽo.
"Đoạn! Thủy! Lưu!" Tá Đằng Quân Anh gằn từng chữ, trong nháy mắt, thanh kiếm ở trong tay bay ra khỏi vỏ, ánh sáng của lưỡi kiếm biến thành một dải trắng bạc, mang theo sự sắc bén mãnh liệt.
Thầy của anh ta là Kiếm Nhất Sakai của nước Yên, kiếm thuật Đoạn Thủy Lưu đã được truyền lại đến tám phần! Mềm mại như ánh trăng bạc, nhưng lại có thể chém vàng trảm sắt, cắt đứt mọi thứ!
"Ôi." Đường Tuấn khẽ than thở. Trong tay anh xuất hiện một cây ngân châm, chỉ nhẹ nhàng cong ngón tay búng một cái, ngân châm bắn ra từ giữa những ngón tay tựa như một tia sáng lóe qua.
Tá Đằng Quân Anh lộ ra vẻ khinh thường, với thanh kiếm này của anh ta, đừng nói là một cây kim, cho dù có là một cái cột nhà làm bằng bạc anh ta cũng có thể chém đứt, tên họ Đường này đến đây để diễn hài hay sao?
Nhưng ngay sau đó Tá Đằng Quân Anh giống như gặp phải quỷ vậy.
Anh ta chỉ thấy cây ngân châm mảnh như sợi tóc kia phá tan lưỡi kiếm của anh ta, không những thế tốc độ còn không hề giảm sút! Nhắm thẳng vào mi tâm anh ta!
Trong lòng anh ta dâng lên cảm giác mạng sống đang bị đe dọa, vào thời khắc sống còn, Tá Đằng Quân Anh không kịp nghĩ bất cứ điều gì nữa, anh ta thu kiếm lại, che trước mi tâm. Thanh kiếm nihonto này của anh ta được làm từ Huyền Thiết Thâm Hải, do đại sư đúc kiếm đệ nhất nước Yên rèn nên, cũng được coi là thần binh khó có được ở nước Yên! Chỉ là một cái kim nhỏ nhoi, chắc chắn không thể xuyên qua được thanh kiếm của anh ta!
Keng!
Tá Đằng Quân Anh đã bình tĩnh lại phần nào, nhưng đột nhiên một tiếng va chạm lanh lảnh vang lên.
"Tá Đằng tiên sinh, anh sao vậy?" Lý Hùng Cường thấy Tá Đằng Quân Anh không nhúc nhích, anh ta sốt sắng hỏi.