Không hiểu sao Lâm Giang Tiên trước đó còn xem anh ta như đứa nhỏ mà cưng chiều lại đột nhiên thay đổi thái độ.
Đường Tuấn bắt mạch cho Vương Trùng xong thì nói: "Anh ta cũng trúng ma huyết chú, có điều nhẹ hơn nhiều, hẳn là còn cứu được."
m thanh của anh ngừng một lát rồi nói tiếp: "Chỉ là sau khi loại bỏ ma huyết chú thì tu vi của anh ta cũng sẽ bị hao tổn theo đó, cần một thời gian rất dài mới khôi phục lại được."
Vương Trùng nghe nói như thế thì cũng không kịp suy nghĩ nhiều, nói: "Tiền bối Lâm Giang Tiên, ông có nghe thấy không? Rõ ràng là anh ta muốn hại tôi."
Nếu như là lúc trước thì Lâm Giang Tiên quả thật sẽ hoài nghi động cơ của Đường Tuấn, nhưng bây giờ Đường Tuấn muốn đối phó với Vương Trùng thì căn bản không cần phiền phức như vậy.
Ông ta thở dài một hơi rồi truyền âm cho Vương Trùng nói mấy câu.
Vương Trùng nhất thời không kêu nữa, mặt xám như tro tàn, tự lẩm bẩm: "Không thể nào."
Đường Tuấn vậy mà lại là đệ tử của vị cao nhân kia, là sư huynh sư đệ với chân nhân Khổng Long.
Đường Tuấn không để ý tới Vương Trùng mà là bắt đầu chữa trị cho anh ta.
Mức độ Vương Trùng nhập ma khá nhẹ, có thể thông qua việc chữa trị cho anh ta lấy được một ít kinh nghiệm, việc trị liệu cho Hàn Bảo Long và Tạ Hoàng Đồng sau đó cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Trong lúc Đường Tuấn đang trị liệu thì tin tức về ma huyết chú lại bắt đầu truyền bá ra lần nữa, lòng người đã lo sợ trong lúc nhất thời.
Lúc này cũng đã hơi trễ, bởi vì có rất nhiều người trong lúc vô tình trúng phải huyết ma chú.
Không chỉ có Tuyệt Địa Hoàn Vũ thôi mà toàn bộ nơi ở chiến trường kỷ nguyên đều xuất hiện Tu Hành Giả trúng cùng loại ma huyết chú.
Một chỗ trong cung điện, mười mấy nam nữ già trẻ tập trung lại với nhau, sắc mặt chăm chú nhìn một bức ảnh.
Trong bức ảnh, từng đôi mắt đỏ ngầu của Tu Hành Giả lẫn yêu thú đều tự nổ tung, hóa thành một màn sương máu vây quanh, hoà tan vào trong bầu trời của Huyết Hà.
"Đây chính là hậu quả của ma huyết chú hoàn toàn bạo phát ư?"
Một ông lão có mái tóc trắng xoá run giọng nói.
Những người khác đều im lặng không nói gì.
Những hình ảnh này là bọn họ thu thập từ khắp nơi, là chuyện đã thật sự xảy ra.
"Bác sĩ Bình, chúng ta nên làm gì đây?"
Tất cả mọi người nhìn về phía ông lão.
Ông lão tên là Bình Tam Tiếu, là bác sĩ thần nổi danh trên chiến trường kỷ nguyên.
Y thuật cao minh, chỉ có Tô Không Du mới có thể sánh vai với ông ta.
Mà sau khi Tô Không Du chết đi thì Bình Tam Tiếu nghiễm nhiên đã trở thành người đứng đầu trong bác sĩ thần trên chiến trường kỷ nguyên.
Những bác sĩ thần này tuy rằng chịu sự quản lý của phe cánh khác nhau nhưng lúc này đều đã tụ tập lại với nhau ở đây.
Bình Tam Tiếu nói: "Ma huyết chú là một trong chú thuật thượng cổ đáng sợ nhất. Nếu như lần này không xử lý tốt rất có thể sẽ tạo nên một tai hoạ lớn. Tôi kiến nghị mỗi người đều chia sẻ nghiên cứu về ma huyết chú, phải nhanh chóng tìm ra phương án giải quyết."
Có bác sĩ gật đầu không chút do dự, cũng có bác sĩ do dự một chút rồi mới gật đầu đồng ý.
"Bác sĩ Bình, trong tiểu đội Sát Thần có một bác sĩ tên Đường Tuấn, đồng đội của anh ta là Vương Trùng, còn có hai người bạn đều trúng ma huyết chú. Y thuật của cậu ta không tệ, bác sĩ Viên hình như cũng bị cậu ta đánh bại. Có muốn gọi cậu ta đến không?"
Bỗng có một bác sĩ thần hỏi.
Mọi người nhìn về phía một người trong sân.
Người nọ phong thái yêu kiều, lại là Viên Lâu Lan.