Ở vũng bùn Đầm Lầy cách anh không xa, toàn là nước bùn, không có một ngọn cỏ nào. Sự sinh trưởng của quả Xích Viêm quá bá đạo, nó không cho phép quanh mình có bất cứ loài cây nào khác. Hơn nữa trận chiến giữa Đường Tuấn và bốn người Tôn Vận Kỳ đã phá hủy chỗ này một lượt. Vốn dĩ ở đây không có bất cứ cơ hội sống nào. Nhưng lúc này không ngờ lại có một điểm xanh ngoi lên từ đống nước bùn, càng gây chú ý một cách dị thường trong ánh mặt trời buổi sớm. Điểm màu xanh này chậm rãi mà cố chấp để có thể sinh trưởng, mặc dù mọc ra từ trong nước bùn, nhưng lá cây và thân cành của nó lại lộ ra cảm giác sáng long lanh lấp lánh, dường như nó là vật tinh khiết nhất trên thế gian này.
Khi Đường Tuấn mở mắt ra, đúng lúc được chứng kiến cảnh ấy. Trong lòng anh bỗng nảy ra một vài suy nghĩ, đôi mắt phát sáng tựa như đang nghĩ suy điều gì đó. Trong cõi u minh, anh như đã hiểu ra được điều gì.
Khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, Đường Tuấn mới thoát khỏi trạng thái đó. Anh đứng dậy, rồi trông thấy dáng vẻ của mình từ trong dòng nước bên đầm. Trong ảnh ngược, khuôn mặt anh vẫn như cũ, nhưng dúm tóc trắng nhỏ ấy đã biến mất, tóc anh lại đen như mực.
“Dùng hết hiệu lực của thuốc từ hai chiếc kim châm cũng chỉ có thể làm giảm bớt vết thương của mình. Nếu như muốn chữa trị hoàn toàn thì chắc là phải dùng cả trăm chiếc kim châm mới được.” Đường Tuấn cười khổ một tiếng, anh rút hai chiếc kim châm ra, kim châm nhạt nhòa không có chút ánh sáng nào, hiển nhiên đã hết công hiệu. Chỉ là anh cũng biết cách nghĩ này giống như đang nằm mơ giữa ban ngày vậy, với sự quý giá của kim châm thượng cổ, có khi năm chiếc kim châm này chính là của cải ít ỏi của phái Thần Châm, có lẽ vẫn còn hàng tồn, nhưng rất ít. Đừng nói tới một trăm chiếc, cho dù chỉ mười chiếc, có khi Phái Thần Châm chưa chắc đã lấy ra được.
Anh duỗi lưng một cái, tróng mắt như lóe lên ánh sao.
Cất chiếc hộp chứa ba chiếc kim châm vào trong túi đồ bên người, Đường Tuấn quay người rời khỏi thung lũng Đầm Lầy. Ba chiếc kim châm còn lại có thể làm giảm bớt thương thế của anh nhưng cũng chỉ trị ngọn chứ không trị gốc, không cần thiết phải lãng phí vào lúc này. Không biết có phải vì nguyên nhân từ hai chiếc kim châm không mà cơ thể anh lại tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt.
“Cơ thể thành thánh.” Trong đầu Đường Tuấn lóe lên cụm từ này.
Nghe nói cao thủ võ đạo thời cổ đại rèn luyện thân thể mình tới mức cao nhất, sẽ có thể khai phá rất nhiều điều kì diệu trên cơ thể mình, đây chính là thứ được gọi là cơ thể thành thánh. Còn cơ thể sinh ra mùi thơm, chính là một trong những đặc điểm của điều này.
Đi ra khỏi thung lũng Đầm Lầy, Đường Tuấn đi sang phía Đông. Trước khi Cơ Thục Quyên đi, đã nói cho anh biết Chùa Bái Đính ở chỗ nào.
Một mình gấp rút lên đường, không biết tốc độ của Đường Tuấn nhanh hơn gấp mấy lần lúc trước khi đi vào thung lũng Đầm Lầy. Hơn một tiếng sau, Đường Tuấn đã đi tới điểm cuối của nơi rừng sâu núi thẳm, một tòa miếu thờ hùng vĩ đồ sộ hiện ra trước mắt anh, một tấm biển hiệu phong cách cổ xưa đơn giản phóng khoáng được đặt ngay trước cửa núi, bên trên có viết ba chữ “Chùa Bái Đính”. Lúc này vài chú tiểu mặc áo áo lam như mới đánh quyền xong, đang uể oải lười biếng nói chuyện dưới tàng cây.
“Các cậu đã nghe gì chưa? Hôm qua Phù Hưng về rồi đó, hình như còn bị thương nặng nữa.”
“Thật hay giả vậy? Chưa rõ thì cậu đừng nói bừa, Phù Hưng là một trong mấy cao thủ của chùa Bái Đính chúng ta, không có trụ trì hay là người nào có thể sánh được. Những lời này của cậu mà bị mấy người của giới luật viện nghe thấy thì chắc chắn sẽ bị lột một lớp da đấy.”
“Hừ! Những điều này đều được truyền ra từ miệng sư huynh ở giới luật viện đấy. Sao tôi dám nói bừa được chứ, nghe nói là Đạo Thể làm Phù Hưng bị thương nặng đấy.”
"Đạo Thể!"